An Tri Thu cười lên tiếng: "Cũng không phải, mấy ngày nữa cháu lấy ít tre, dựng ở bên cạnh bức tường của viện một cái giàn, còn có thể trồng được không ít rau quả. Hạ Hạ thích ăn nho, nói muốn dựng một giàn nho trước nhà, phía dưới để bàn ghế đá, thời tiết ấm lên, ở trong sân hóng mát nghe radio."
"Không tồi không tồi." Chú Phương liên tục gật đầu.
Phòng Viên ở bên cạnh có chút đăm chiêu nhìn về khoảng không ở trước nhà, đi vòng quanh hai vòng, liền chào tạm biệt với An Tri Thu và chú Phương rồi ra ngoài.
Rửa bát xong, dì Phương và Phương Hồng Diệp mang vài cái bao bố mở ra: "Thôn chúng ta mừng năm mới giết lợn vẫn để dành cho anh em các cháu một phần, dì đã làm thành lạp xưởng cho các cháu rồi, có vị ngũ vị hương, còn có vị tê cay.
Hạ Hạ thích ăn củ cải muối cay dì làm... Năm nay động vật săn được trên núi dì cũng hun khói để dễ mang theo..."
Hai anh em họ An ngoài hành lý mang theo là đồ ăn ra, thì chủ yếu là quần áo, chăn đệm và đồ dùng sinh hoạt. Nhưng người nhà họ Phương không giống vậy, chỉ có Phương Hồng Diệp ở lại, những người còn lại qua mấy ngày nữa liền trở về, chỉ riêng đồ ăn đã chiếm phần lớn, ngay cả rau khô, đồ khô lần trước hai anh em không thể mang theo được cũng được xách tới thủ đô theo yêu cầu của dì Phương.
Hiển nhiên còn có sách trung học mà An Tri Hạ để trong vali quên đem theo, cùng với tập đề thi dày và trọn bộ sách ôn tập Toán Lý Hóa mà Phòng Viên tặng!
An Tri Hạ thầm nghĩ, đại lão quả nhiên là đại lão, năng lực kiểm soát phương hướng trong tương lai thật mạnh!
Sắp xếp hành lý ngay ngắn, mọi người có chút mệt mỏi, liền trở về phòng nghỉ ngơi.
Dì Phương nằm trên giường lò* trở mình không ngủ được, không nhịn được vỗ vai người bạn già: "Ông nó à, ông nói xem thằng nhóc Viên Tử với con bé Tri Hạ có thể thành đôi được không? Tôi thấy hai đứa nó đều có chút ý tứ, chỉ có điều, Tri Hạ ngoại trừ đối tốt với ba đứa nhỏ, trên bàn ăn ngay cả một ánh mắt cũng không nhìn thằng nhóc Viên Tử."
(*)giường lò: Giường bằng đất nung hoặc gạch ở vùng nông thôn phía Bắc. Phía dưới có lỗ để nối với ống khói, có thể dùng để sưởi ấm
"Đây không phải là việc khiến bà lo nghĩ, đi đường hai ngày, bà không mệt à? Mau ngủ đi." Chú Phương nhắm mắt mơ hồ nói, phía bên cạnh mấy đứa nhỏ đã nằm dài ra ngủ, tiếng ngáy nhỏ liên tục không ngừng.
"Không phải, đây không phải là việc tôi nên để tâm hay sao? Hồng Diệp nhà ta đã gả cho Tri Thu rồi, tôi thật lòng coi Tri Hạ với Tri Thu là con của mình, lại nói nhà tụi nó cũng không có trưởng bối nào thật lòng nghĩ thay cho tụi nó. Ông nói xem, không phải tôi nên thay con rể nhà ta lo nghĩ đến việc hôn sự của em gái nó hay sao?"
"Tri Hạ với Tri Thu đều có tính toán rồi, bọn nhỏ biết nên lựa chọn thế nào, tuổi trẻ có cách nghĩ của tuổi trẻ, chúng ta can thiệp quá nhiều cũng không hay."
"Này, lời này tôi không thích nghe, cá không ăn muối cá ươn. Tụi nhỏ có thông minh đến mấy, nhưng cũng mới trải qua được bao nhiêu chuyện đâu? Không được, chúng ta chỉ ở đây vài ngày, tôi phải nói rõ ràng chuyện này cho hai đứa nó!" Dì Phương kiên định nói.
Phòng Viên trở về lúc chập tối, liền bị dì Phương kéo vào trong góc.
"Dì Phương, có chuyện gì thế?" Phòng Viên thấy tư thế như đang làm chuyện gì mất mặt của bà ấy, có chút buồn cười nhưng cũng phối hợp hỏi nhỏ.
"Viên Tử à, cháu nói thật lòng với dì, cháu đến thủ đô vì có chuyện phải làm, tiện đường đưa bọn dì đi đúng không? Sao dì thấy cháu như tới vì Tri Hạ vậy?'
"Vâng, chỉ có điều hai bọn cháu chưa xác định, dì giữ bí mật giúp cháu, bằng không truyền ra ngoài sẽ không tốt cho Hạ Hạ." Phòng Viên thẳng thắn thừa nhận.