An Tri Hạ mím môi cười: "Nói như anh không phải là đàn ông vậy."
"Sao có thể giống được? Anh là người thông minh, biết cưới vợ là để thương yêu, làm bạn cả đời. Nhưng ai mà biết bên dưới lớp vỏ bọc trầm ổn đáng tin của Phòng Viên, có ý đồ xấu như nào?"
"Anh không gọi là anh Viên nữa à?"
"Gọi cái gì mà gọi!" An Tri Thu trợn mắt nhìn người em gái không lo không nghĩ: "Thương nhớ em gái của anh, anh còn gọi người ta là anh, có ngốc hay không!"
"Tri Thu." Phòng Viên quay đầu gọi: "Nhà các cậu có cuốc không? Bên dưới có cục đá, xẻng không dùng được."
"Có, anh Viên, có đấy, để em đi lấy!" An Tri Thu lên tiếng trả lời, sau đó liền ảo não lườm nguýt em gái đang che miệng cười, lấy tay chọt vào trán cô: "Em có anh trai ngốc, vui lắm à?"
"Không có, anh trai không ngốc, là đáng yêu, khó trách chị dâu yêu thích anh đến vậy." Một câu nói liền khiến mặt An Tri Thu đỏ bừng lên chạy mất tăm.
Cô cười thu hồi ánh mắt, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Phòng Viên.
Nụ cười hời hợt nhìn về phía anh gật đầu, An Tri Hạ xoay người đi tìm chị dâu trò chuyện.
Phòng Viên nắm chặt chiếc xẻng, dùng sức đào hố, xẻng xúc đến chỗ cục đá, chấn động đến mức gan bàn tay tê rần, sau đó anh chau mày, lại đào thêm chút nữa, âm thanh chiếc xẻng va phải cục đá vô cùng trong trẻo, ngay cả chú Phương ở bên cạnh cũng nghe thấy.
Hai người nhìn nhau, Phòng Viên ngồi xổm xuống bên cạnh Phòng Lễ Hi đang nhặt đá bên cạnh thấp giọng nói: "Lễ Hi, con đi khóa cửa lại, sau đó theo Ngưu Vượng dẫn em trai em gái đến nhà ông bà Phương chơi đi."
Lễ Hi phủi phủi bàn tay đáp ứng, rửa tay sạch sẽ, liền chạy đi đóng cửa, sau đó gọi đám trẻ con cùng nhau vào nhà chơi.
Phòng Viên cùng trưởng thôn ra sức đào nơi phát ra tiếng động lạ, không lâu sau, một chiếc hộp màu xanh đậm, hoa văn phức tạp lộ ra từ trong lớp bùn nâu sẫm!
Phòng Viên lấy chiếc hộp ra, vô cùng nặng trịch.
Lúc này An Tri Thu cũng mang theo cái cuốc đi ra, nhìn thấy vết lõm trên chiếc hộp trong hố, liền hiểu chuyện gì xảy ra, cuốc hai phát vào vết lõm. Ba người cẩn thận lau sạch lớp bùn bên ngoài của chiếc hộp, rửa tay xong, ôm chiếc hộp vào trong nhà.
"Nhanh như vậy đã đào xong rồi?" Ba người phụ nữ ở trong nhà nói chuyện, vừa thấy ba người bọn họ vào trong nhà, có chút kinh ngạc hỏi, nhưng ánh mắt của bọn họ lâp tức liền dừng trên chiếc hộp mà Phòng Viên đang cầm.
"Có chuyện gì thế?" An Tri Hạ mơ hồ đoán ra.
Nơi này vốn dĩ là viện mà Vương phủ cấp cho quản gia, cho dù sau này Vương phủ suy tàn, nhưng yếu trâu còn hơn khỏe bò*, hiển nhiên sẽ có không ít đồ tốt. Thân là quản gia của Vương phủ, trên hầu hạ chủ tử, dưới chưởng quản nô tài, phàm là người khôn khéo, đồ kiếm được thậm chí còn nhiều hơn cả tư khố của vài vị chủ tử.
(*) Yếu trâu hơn khỏe bò: Một kinh nghiệm thực tế trong cuộc sống, sức trâu khoẻ hơn sức bò rất nhiều, vì vậy một con trâu yếu vẫn cho sức kéo tốt hơn một con bò khoẻ. Còn có nghĩa bóng là chớ coi thường kẻ yếu, kẻ hèn mọn vì đôi khi kẻ yếu hèn bề ngoài lại có sức mạnh tiềm ẩn bên trong.
Triều đại thay đổi, chiến tranh không ngừng, lòng đất trở thành nơi an toàn nhất để cất giấu vàng bạc châu báu.
Chỉ có điều rất nhiều người đã nghĩ đến điều đó, đã có một khoảng thời gian thủ đô nổi lên phong trào đào đất kiếm bảo vật, còn có ít vệ binh lợi dụng thân phận vào các căn nhà lớn đào bới bừa bãi, chỉ là thứ thu hoạch vô cùng ít.
Chiếc hộp này có thể trốn thoát khỏi phong trào đó, quả thật không hề dễ dàng.
"Đào được ở trong sân." Phòng Viên đặt chiếc hộp lên mặt bàn: "Căn nhà này đã nhiều lần sang tay, đồ dùng trong nhà đều là mua bán chung phải không? Trên hợp đồng ghi thế nào?" Anh nhìn về phía An Tri Hạ.
"Vâng, em sợ có tranh chấp, trong hợp đồng mua bán đã ghi rồi, nhà một khi đã bán ra, tất cả mọi thứ trong sân và trong viện đều thuộc về bên mua. Lúc đó bên bán đồng ý cũng đã ký tên lăn dấu vân tay, vả lại cũng đã đăng ký và lưu trữ hồ sơ ở Cục Quản lý Nhà ở và thị trường bất động sản rồi."