"Vậy thì được, cho dù sau này có người có người lấy danh nghĩa là đời sau của chủ cũ căn nhà này đến đào cái gì, các em cũng không cần để ý." Phòng Viên gật đầu: "Có cần anh giúp em mở nó ra không?"
"Để em." An Tri Thu không biết từ đâu tìm được thanh sắt nhỏ, chọc vài cái vào ổ khóa, một tiếng răng rắc, ổ khóa bằng đồng liền mở ra.
Mọi người không hẹn mà cùng đi ra ngoài, nhường chỗ cho An Tri Hạ một mình xem, dù sao cũng là nhà cô mua. Nói đến đây, nếu như không phải An Tri Hạ muốn trồng giàn nho trước nhà, mà Phòng Viên lại nhớ kỹ việc này trong lòng, đặc biệt đào từ đâu giàn nho đã ra quả, bọn họ căn bản cũng không có khả năng đào đất ở chỗ đó, lại còn đào sâu và rộng như vậy, sẽ không phát hiện được chiếc hộp ngọc này.
Chỉ cần nhìn chiếc hộp làm bằng ngọc bích đen với những đường nét chạm khắc tinh xảo, họ đều biết bên trong nhất định phải có thứ gì đó vô cùng quý giá. Nhưng trong lòng họ chỉ kích động vui mừng thay An Tri Hạ mà thôi, không hề có chút ghen tị hay đố kỵ nào, cũng không có chút thèm muốn.
An Tri Hạ mím môi cười, tiền tài động lòng người, giờ phút này mọi người có thể lãnh đạm bình tĩnh như vậy, nhưng ai cũng không thể bảo đảm đợi đến khi bọn họ nhìn thấy thứ đồ bên trong, những ngày tháng sau này khác biệt khó khăn hay cao thấp quá lớn, không còn cách nào. Cho nên cô cũng không lên tiếng giữ lại.
Dù gì nhà họ Phương cũng cách nhà họ An một tầng, chú dì Phương cũng không phải chỉ có một người con là chị dâu. Ngược lại nếu như nhà họ Phương gặp chuyện, cô với anh trai cũng sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ, việc gì phải dùng thứ thô tục này để thử lòng người?
An Tri Hạ vươn tay vuốt ve hộp ngọc, mặc dù chiếc hộp ngọc đã bị chôn vùi dưới đất không biết bao nhiêu năm tháng, nhưng cảm giác mềm mại mát lạnh và đường vân trơn nhẵn khiến trong lòng mọi người nảy sinh niềm yêu thích. Cô hít sâu một hơi, mở nắp hộp, những viên ngọc bên trong được ánh hoàng hôn ấm áp từ cửa sổ phủ một lớp màu mật ong, toát ra ánh sáng lấp lánh, đan xen theo chiều ngang và chiều dọc vô cùng chói lọi.
Cô từng sở hữu rất nhiều đồ trang sức, cũng hiểu biết đôi điều về những thứ này.
Đây hẳn là hộp trang sức của một người con gái quyền quý, trên mặt hộp còn được khảm một chiếc gương đồng được mài nhẵn bóng, xung quanh còn có hoa văn chạm khắc, có ba ngăn kéo nhỏ, ngăn thứ nhất lại được chia thành sáu ngăn nhỏ, đặt đủ các loại trang sức đội đầu làm bằng vàng bạc ngọc vẫn y như mới, ngăn thứ hai để đầy những chiếc vòng ngọc, vòng tay, vòng cổ, mỗi thứ đều khiến người ta yêu thích không buông, ngăn thứ ba là một hộp đầy những hạt đậu vàng* được chạm khắc khéo léo tinh xảo sinh động như thật, có lẽ là cho để cho chủ nhân ban thưởng.
(*) Nguyên văn là "金华生": kim hoa sinh, có hình củ lạc được chạm khắc bằng vàng.
An Tri Hạ nhịn không được mang từng món đồ ra ngắm một lần, phụ nữ quả thật không có sức kháng cự với vàng bạc trang sức. Khi cô thấy chiều dài của ngăn kéo không khớp với kích thước của hộp ngọc, im lặng một lúc, rồi rút ngăn kéo ra, phát hiện bên trong có một ngăn kéo bí mật.
Cô sờ một vòng trên thành hộp, quả nhiên phát hiện một chỗ đặc biệt tròn trịa nhẵn nhụi, khi chọc vào, còn có cảm giác hơi lõm xuống. Cô tiếp tục chọc chọc, không biết bao nhiêu lần, ngăn bí mật liền hiện ra, hóa ra là một chuỗi triều châu* được làm từ một trăm linh tám hạt ngọc trai Đông Châu* cao cấp kích thước bằng nhau!
(*)Những chuỗi vòng này có hình dáng khá giống với tràng hạt của các tăng ni Phật giáo thường đeo, không chỉ có giá trị thẩm mỹ, chuỗi triều châu còn có tác dụng khác là phân chia cấp bậc, địa vị. Thời nhà Thanh.
(*) Đông Châu, trân châu vùng Đông Bắc, là một loại ngọc trai hoang dã, có kết cấu tròn, lớn và màu sắc trong suốt như pha lê, được hình thành tự nhiên và không yêu cầu bất kỳ kỹ thuật nuôi cấy nào như tạo mầm.