An Tri Hạ vẫn còn nhớ năm 2010. có một chuỗi Đông Châu ngự chế* được bán với giá hơn năm nghìn vạn nhân dân tệ!
(*) ngự chế: đồ dùng được làm ra cho vua
Người phụ nữ thời xưa có thể sở hữu chuỗi triều châu, địa vị của người đó chắc chắn không thấp. Hiển nhiên những trang sức châu báu khác có giá trị xa xỉ, thậm chí hơn phân nửa vượt qua giá trị của chuỗi triều châu. Rất có khả năng những bảo bối trong chiếc hộp này, có thể mua được cả một toà siêu thị.
Mặc dù đã sở hữu mấy căn tứ hợp viện trị giá hơn nghìn vạn, nhưng đuôi lông mày của cô vẫn mang theo vô vàn sung sướng. Có chiếc hộp bảo bối, cô lại thêm sự an toàn cho chiếc 'siêu thị', cũng xác định được những ngày tháng sau này, cô chỉ cần vui vẻ làm những chuyện mình muốn làm, không cần phải bôn ba kiếm sống.
Câu đó nói thế nào nhỉ, có tiền mua tiên cũng được, đây không chỉ là chiếc hộp châu báu, mà còn là một miếng đá thông quan.
An Tri Hạ nghĩ ngợi, lấy vài món trang sức trong chiếc hộp, lại bốc thêm một nắm hạt đậu vàng, lúc này mới thu hộp trang sức vào trong 'siêu thị'. Tặng chị dâu một bộ trang sức bằng vàng một bộ bằng ngọc, tặng dì Phương một bộ trang sức bằng vàng, cho tụi nhỏ mỗi đứa một hạt đậu vàng, chỉ có điều tạm thời do người lớn cất giữ cho tụi nhỏ.
"Anh Viên." Cô vừa lên tiếng, ánh mắt của mọi người lớn đều tập trung qua đây: "Chiếc hộp đó không có gì thích hợp với anh, em chỉ tìm được cái này." Cô vươn tay, trong lòng bàn tay trắng nõn là một chiếc tỳ hưu đế vương màu xanh tinh xảo to bằng ngón tay cái, mềm mại trơn bóng xinh đẹp, màu sắc mát mẻ tinh khiết, thế nước đủ đầy, khiến người người nhìn vào đều yêu thích.
Phòng Viên cười gật đầu, đi lên phía trước nhận lấy, cho dù An Tri Hạ rút tay về rất nhanh, nhưng vẫn cảm giác ngứa ngáy tê dại trong lòng bàn tay.
Cô nhịn không được tức giận trừng mắt về phía anh, cái người này sao lúc nào cũng trêu chọn người khác vậy!
"Nếu đã là Hạ Hạ tặng, lúc nào anh cũng sẽ mang theo bên người xu cát tị hung*." Trái lại anh giống như không có chuyện gì xảy ra, đưa lưng về phía mọi người lấy chiếc khăn bọc lại có chút trịnh trọng, bỏ vào trong túi.
(*) Xu cát tị hung: hướng lành tránh dữ
Sau khi trồng xong giàn nho, bọn họ vừa ăn cơm vừa không nhịn được bàn bạc ngày mai đi đâu chơi, ba nơi cung điện, thành vây, thiên môn nhất định phải đi. Phương Hồng Diệp mang theo máy ảnh, bọn họ có thể chụp nhiều ảnh mang về cho người dân trong thôn cùng xem.
Mọi người kích động thảo luận rất lâu, còn phải đi dạo vài cửa hàng lớn, thử các món ăn thủ đô chính hiệu. Những người đàn ông không nhịn được uống chút rượu, đến khi dì Phương sắp tức giận, bữa ăn lúc này mới kết thúc.
Thức ăn đã tiêu hóa được ít, ai nấy mới trở về phòng mình.
An Tri Hạ nằm ở trên giường lò, híp mắt nhìn chiếc hộp bảo bối trong siêu thị. Vấn đề nhà ở hiện nay vô cùng thiếu thốn, phần lớn đều là nhà ở thuộc diện nhà nước hoặc phòng do đơn vị phân phối, rất ít nhà muốn bán.
Bảy căn nhà mà anh em bọn họ mua, quả thực là do may mắn mà mua được, trong vòng năm ngày khi những người khác biết được tin tức bọn họ đuổi khách thuê ra ngoài, những căn phòng cần bán ở quanh đấy đều đã bán hết!
Mặc dù phía lãnh đạo đã đề cập đến vấn đề cải cách nhà ở vào năm 1978. nhưng trên thực tế việc triển khai nhà ở thương mại ở thủ đô đến tận cuối những năm 1980 và đầu những năm 1990.
Đến lúc đó cô mua cho mình và anh trai vài căn nhà, ngồi chờ đến khi giá nhà tăng gấp đôi, nghĩ đến việc ngồi ở nhà cầm chùm chìa khóa lắc lư, tiếng kim loại va chạm vào nhau, nhất định vô cùng vui tai.
"Cốc." Tiếng gõ bên ngoài cửa sổ vang lên.
Tim cô suýt chút nữa nhảy ra ngoài, không cần nghĩ cũng biết người ngoài cửa sổ là ai.
An Tri Hạ ngừng thở không lên tiếng.
"Cốc, cốc." Kèm theo tiếng gõ cửa, một giọng nam trầm thấp vang lên: "Hạ Hạ, anh biết em vẫn chưa ngủ. Nếu như em không nói chuyện với anh, anh sẽ đứng ở đây không đi, đợi đến ngày mai anh trai em dậy, phỏng chừng sẽ tức điên lên."
An Tri Hạ cắn răng đi giày mặc áo đi đến trước bàn học: "Sao anh có thế vô lại vậy chứ!"
Anh thấp giọng cười, trái lại nói: "Anh nhớ em rồi, cho nên không nhịn được chạy qua đây. Nhưng mà, hình như em không muốn nhìn thấy anh."
"Em, em không có." Cô lắp bắp nói: "Em thấy Lễ Hi, Ngôn Ngôn với Hân Hân rất vui."