Phòng Viên dứt khoát ngồi ở dưới bệ cửa sổ, khom chân, ngước nhìn ánh trăng sáng: "Vậy thì thấy anh chỉ có chút vui vẻ vậy thôi hả?"
Niềm vui sướng pha lẫn với vẻ ngà ngà say trong giọng nói của anh, vô cùng say lòng người.
Khóe môi cô hơi nhếch lên, hung dữ hừ lạnh: "Sự vui vẻ của em với anh chỉ dừng lại ở mức bạn bè bình thường. Anh đừng có mà tự dát vàng lên mặt."
"Được, em nói gì thì chính là như thế." Anh thấp giọng cười, cũng không để ý, câu đó nên nói thế nào nhỉ, giải thích chẳng khác nào che giấu, che giấu chính là sự thật, người con gái khẩu thị tâm phi vẫn rất đáng yêu.
"Anh say rồi à? Bên ngoài lạnh như vậy, anh còn không mau về phòng ngủ đi." Nghe thấy giọng nói trong tiếng gió bấc rít gào trong ngõ nhỏ, cô không nhịn được mà rùng mình.
(*) Gió bấc: là loại gió loại gió lạnh từ phương Bắc thổi đến mang theo mưa phùn và không khí khô lạnh.
"Nếu như em quan tâm anh, chi bằng mở cửa đi?"
"Anh có thể đứng đắn chút được không? Em đứng bên cạnh cửa sổ nói chuyện với anh lạnh chết đi được!" Cô tức giận trả lời, cái người này lại được nước tiến tới.
"Anh muốn nghiêm túc nói chuyện với em." Phòng Viên đứng dậy, không biết làm thế nào, cửa sổ liền bị anh nhẹ nhàng mở ra, cả người mang theo khí lạnh cùng hơi rượu nhàn nhạt nhảy vào phòng.
"Anh, anh mau ra ngoài." Trong lòng An Tri Hạ không ngừng bối rối, bản thân mình trước mặt anh ngày càng không giống chính mình nữa. Bản thân trước đây bình tĩnh không sợ gì lại biến thành con cọp giấy, trái lại lại lộ ra dáng vẻ mà cô chưa từng diễn trong phim điện ảnh, phim truyền hình!
Phòng Viên cẩn thận đóng cửa sổ, mỉm cười với cô rồi nhảy xuống bàn làm việc, xoay ghế một vòng, ngồi đối diện với giường lò, cánh tay khoác lên lưng ghế, cằm hướng về phía giường lò: "Em ngồi lên giường đi, chúng ta nghiêm túc trò chuyện, như thế này thì ai cũng sẽ không bị lạnh. Yên tâm, anh sẽ không làm gì em."
An Tri Hạ mặc một bộ đồ vải len cashmere màu hồng nhạt, cũng may trời tối, nếu không thì sẽ rất dễ dàng bị đại lão phát hiện chỗ không thích hợp. Cô vội vàng chạy lên chiếc giường, sau đó chui vào trong chăn, bọc bản thân mình thành con nhộng rồi ngồi dựa vào vách tường.
"Anh nói mau lên, ngày mai chúng ta còn phải dậy sớm bắt xe vào thành phố chơi nữa!" Cô cố gắng để giọng nói của mình không có chút biến hóa nào, thúc giục tựa như thể không quan tâm.
Ánh mắt Phòng Viên dán chặt vào vật tròn trên giường, hơi trầm tư sắp xếp lại lời nói của mình rồi nói: "Hạ Hạ, tình cảm của anh đối với em nồng nàn và cố chấp hơn nhiều so với em tưởng.
Đừng nói em, ngay cả anh cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Có lẽ em lớn lên thật xinh đẹp, những minh tinh trên tivi đều không chói mắt bằng em; hoặc có lẽ nụ cười của em rất có sức hút, lúc nào cũng có thể thu hút ánh nhìn của mọi người; hoặc cũng có thể do sự tương phản giữa vẻ ngoài lạnh lùng và nội tâm ấm áp của em quá lớn, dễ dàng chạm vào điểm yếu trong trái tim của mọi người; hoặc có thể, em chính là em, người mà anh đã chờ đợi rất lâu, định mệnh của đời anh."
An Tri Hạ nghĩ ngợi, vẫn ra vẻ thoải mái che dấu đi sự lúng túng và vui mừng không thể kiềm chế được trong lòng: "Những điều mà anh nói có vẻ như em cũng không thể thay đổi được, haiz, ai bảo em ưu tú như vậy chứ, chỉ có điều, hôm nay anh nói thích em vì là duyên phận sắp đặt, ngày mai lại có người khác nói yêu thích em vì trời sinh một cặp, ngày sau nữa lại có người gào thét kêu không phải em thì không được, nhất kiến chung tình.
Em cũng không thể đồng ý hết được đúng không?"
"Tại sao không phải là anh? Là bởi vì tụi nhỏ sao?" Phòng Viên mím chặt môi hỏi.
An Tri Hạ sửng sốt: "Em chưa từng nghĩ đến việc ở bên anh, làm gì nghĩ tới chuyện tụi nhỏ."
Phòng Viên bất chợt đứng dậy, hai bước liền tới chiếc giường lò.
"Này, anh nói mà không giữ lời!" An Tri Hạ nhắm mắt duỗi tay định đẩy anh.