Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 380

Chương 380 - Chương 380 -

Bàn tay nóng hổi khô ráp của anh nắm lấy tay cô, ấn trên ngực mình: "Hạ Hạ, nó đang đập vì em đấy."

Nhịp tim mạnh mẽ của người đàn ông truyền đến rõ ràng trong lòng bàn tay, mặc dù tiết tấu có chút nhanh, nhưng vẫn trầm ổn như chủ nhân của nó vậy, mang đến cho người ta cảm giác an toàn mãnh liệt, vô cùng hấp dẫn.

"Nhà họ Phòng bọn anh là hoàng thương* lâu đời ở thủ đô, vô cùng trung quân ái quốc, cho dù thời thế thay đổi, vẫn luôn là người đầu tiên đứng lên tiếp nhận lời kêu gọi của lãnh đạo." Anh ngồi xổm tại chỗ, chậm rãi từ tốn nói với cô: "Quyết sách của ông nội rất chính xác, nhà họ Phòng vẫn tiếp tục tồn tại ở nước Hạ Hoa mới. Nhưng mà cây lớn thì chia nhánh, người lớn thì chia nhà, bởi vì tài sản còn lại không đủ, người trong họ nháo tới mức khó coi, thậm chí còn tố cáo uy hiếp lẫn nhau. Bọn họ mang hỏa lực nhắm thẳng vào chi trưởng bọn anh, cũng chính là ông nội, cha anh và anh trai anh.

(*) 皇商:Hoàng thương: chỉ thương nhân có xuất thân hoàng gia, là nhân vật quản lý cấp cao thay triều đình quản lý thương nghiệp quốc doanh.

Ha, nhà họ Phòng đã kiên trì qua sáu bảy triều đại, nghênh đón Trung Quốc mới, không bị hủy bởi sự hãm hại của kẻ nịnh thần, không bị lửa đạn không ngớt tiêu diệt, lại bại trong tay đám tộc nhân tầm nhìn thiển cận, vì tư lợi.

Mà ông nội, cha và anh trai anh, từng là..." Nói tới đây cằm anh run rẩy kịch liệt, đoạn ký ức này quá đen tối và đau khổ đối với anh.

Động tác vùng vẫy của cô liền dừng lại, ngẩng đầu nhìn thấy vẻ đau xót trong mắt anh, trái tim bỗng nhiên mềm xuống.

"Bọn họ từng là người lợi hại nhất trong lòng anh, là anh hùng mà anh luôn sùng bái." Anh cười nhẹ nói: "Bọn họ đã từng đứng trên chiến trường bảo vệ mảnh đất và những người thân yêu của bọn họ, cuối cùng ông nội tức giận đến chết, cha anh cũng mắc bệnh qua đời, bà nội và mẹ anh đều là người phụ nữ coi chồng như trời, giống như dây tơ hồng vàng rời khỏi thân cây, rất nhanh liền theo bọn họ mà rời đi.

Tính tình anh trai anh thì nóng nảy, không nhịn được liền xảy ra xung đột với người ta, bị người ta đánh chết..." Anh có chút nghẹn ngào, thấy ánh mắt lo lắng ngập nước của cô gái nhỏ hiện lên vẻ đau lòng, nỗi đau đè nặng lên lồng ngực dường như cũng nhẹ đi, không nhịn được kéo người lại ôm chặt vào lòng.

Phòng Viên tham lam hút lấy hơi ấm trong cơ thể cô, vùi đầu lên cần cổ trắng nõn mịn màng của cô, buồn rầu nói: "Năm đó anh hai mươi hai tuổi, vốn dĩ là một kẻ ăn chơi trác táng ở thủ đô, điều kiện trong nhà tốt, có anh trai ưu tú chống lưng, vừa nghỉ học đại học, liền chơi bời lêu lổng khắp nơi.

Thật khéo lúc trong nhà xảy ra chuyện, anh cùng đám bạn vẫn đang cùng đám bạn lái mô-tô qua sa mạc phía Tây. Lúc trở lại, anh không kịp gặp ông nội, bà nội, cha và mẹ lần cuối, mà anh trai cũng chỉ còn lại chút hơi tàn.

Anh ấy nói với anh: "Em trai à." Anh ấy khó khăn nhả từng câu từng chữ nói: "Em nên trưởng thành rồi, bọn anh không cần em phải báo thù, chỉ hy vọng em có thể mang tụi nhỏ rời xa nơi này tiếp tục sống tốt.

Sau này anh trai không thể bảo vệ em được nữa, bớt gây sự lại, tìm một cô gái lợi hại.

Còn có, đừng trách chị dâu em..."

Anh ấy dừng một lúc lâu, mới tiếp tục nói: "Sau này anh liền thuận theo ý của bọn họ, để ba đứa nhỏ đứng dưới tên anh, mang theo tụi nhỏ đi đày ở thôn Hà Đường, cuối cùng vô tri vô giác gặp được em.

Hạ Hạ, trước nay anh chưa từng qua lại với người con gái nào khác, em đừng ghét bỏ anh được không?

Lễ Hi, Ngôn Ngôn và Hân Hân, số của tụi nhỏ còn lận đận hơn chúng ta, càng nên được mọi người yêu thương cưng chiều.

Anh nói nhiều như vậy, không phải để lấy sự đồng tình thương xót của em, chỉ mong em cho anh một cơ hội.

Nếu như, mùa hè giàn nho ra trái, vậy chúng mình ở bên nhau có được không?"

Lông mi của An Tri Hạ run rẩy: "Anh mang niềm hy vọng của mình gửi gắm ở trên giàn nho?"

Bình Luận (0)
Comment