Phòng Viên vô lại cọ cọ vào người cô, nói với giọng buồn bực: "Anh thật sự chả còn cách nào với em, chỉ biết tỏ ra đáng thương núp sau đứa trẻ con. Được em nhìn bằng nửa con mắt thôi cũng thỏa mãn rồi. Trừ việc ôm hy vọng vào cây nho mà em thích ra, anh còn có thể làm gì chứ?
Em xem hôm nay anh đào ra được bộ gương lược bằng ngọc, ông trời trên cao đang chỉ đường cho em đó. Chúng ta đã được định sẵn là sẽ kết đôi với nhau, tu thành chính quả, bạc đầu răng long!"
"Giờ đang là xã hội thời mới, anh còn mê tín?" An Tri Hạ không còn gì để nói.
"Chỉ cần có thể thuyết phục được em, gì anh cũng tin!"
"Vậy thì..." Cô ngập ngừng hỏi: "Vậy anh còn báo thù không?"
"Báo thù?" Anh nói thản nhiên: "Những thứ vốn dĩ thuộc về nhà họ Phòng, anh sẽ lấy lại từng cái, từng cái một. Họ cũng sẽ phải trả giá lớn cho tất cả những hành vi mình đã làm.
Hạ Hạ, tin anh đi. Anh dù có phải khiến cho bản thân mình bị thương cũng sẽ không bao giờ để em và mấy đứa nhỏ rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm nào cả!"
"Em còn chưa đồng ý với anh mà." An Tri Hạ không khách sáo gì dùng sức đẩy anh ra xa.
"Còn chưa?" Lông mày anh nhướng lên: "Vậy đồng chí An Tri Hạ cho tôi hỏi, bao giờ cô mới phê chuẩn thân phận của tôi?"
Cô mím môi dưới lại: "Em phải thử nho năm nay mới kết trái xem ngọt hay không trước đã!"
Phòng Viên cười nhẹ một tiếng, "Được, cho em thêm 5 tháng nữa. Đi ngủ sớm đi." Nói xong, anh sáp lại về phía trước, hôn chụt một cái rồi nhanh chóng trở mình tránh ra.
An Tri Hạ tức giận cầm gối của mình ném qua nhưng lại bị anh nghiêng người, đỡ được nó rồi ném trở lại: "Phòng Viên, anh không biết xấu hổ!"
Vốn dĩ anh đã bật ra khỏi cửa sổ, nghe thấy câu đó liền mở cửa ra ngó đầu vào, cực kỳ chân thành nói: "Hạ Hạ, con người anh cực kỳ cố chấp, khi đã nhắm phải một người thì chính là một đời. điều này anh có thể lấy nhân cách của anh và vinh quang của người nhà ra để đảm bảo!" Nói xong anh cũng không đợi cô phản ứng lại, khóa lại cửa sổ rồi quay người đi.
An Tri Hạ bóp nhéo chiếc gối ở trong lòng, ngồi ngây người nghĩ một lúc lâu, cuối cùng vẫn thở dài một hơi rồi nằm sấp xuống. Tòa thành che chắn cho bản thân mình chẳng bao lâu nữa sẽ bị sập. Nghĩ đến năm đó cô đẹp nghiêng nước nghiêng thành, dáng người lả lướt đầy quyến rũ, ăn mặc luôn dẫn đầu xu hướng thời thượng trên thế giới, được xưng là "yêu tinh quốc dân", gương mặt tùy tiện bị lộ ra cũng làm chao đảo một đống trạch nam*. Trong giới giải trí, cô cũng nhận được rất nhiều sự mến mộ và theo đuổi từ các nam thần, nhưng ai ai cô cũng từ chối dứt khoát khiến người ta cảm thấy hoài nghi nhân sinh, nhìn thấy cô như chuột đụng phải mèo vậy.
(trạch nam*: chỉ những người con trai chỉ thích ở nhà, không muốn ra ngoài)
Chỉ trừ Phòng Viên là sự ngoài ý muốn trong cả hai cuộc đời của cô, cũng là người duy nhất khiến trái tim thiếu nữ kia của cô rung động. Còn có thể làm sao đây? Chỉ cần là người hơi mê tín một chút đều sẽ cảm thấy sự sống lại của bản thân chính là để gặp được anh.
Nếu vậy thì cứ thuận theo tự nhiên mà thử tới một lần, đồng chí Mao từng nói rồi, thực tiễn chính là thước đo chuẩn nhất của chân lý. Nếu không chịu tiến về phía trước một bước thì cả đời này cô cũng không thể có được tình yêu và cuộc hôn nhân mình hằng mong ước.
Sau khi nghĩ thông được, tất cả tế bào trên người cô dường như đều đang nhảy nhót cùng sự khoan khoái, tim như được ngâm trong mật, cực kỳ ngọt ngào.
Đến ngày thứ hai, An Tri Hạ kéo theo Phòng Viên đi chuẩn bị cơm nước cho mọi người trở về. Quần áo của cả hai người đều hơi lộn xộn, nhìn thấy biểu cảm vui sướng của cả hai, mọi người đều đoán rằng họ đã tiến hành một trận quyết đấu như đàn ông với nhau. Đương nhiên, họ tạm thời đã đề ra được thỏa thuận khiến hai bên đều hài lòng.
Người lớn và trẻ em trong nhà rất nhiều, vậy nên họ đã làm một bữa ăn sáng rất thịnh soạn.
Sau khi ăn xong cơm, An Tri Hạ và Phòng Viên rời đi trước, một người đi làm, một người đi có việc.