Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 382

Chương 382 - Chương 382 -

An Tri Hạ phát cho những người còn lại, không kể già trẻ một cái khuy cài áo màu đỏ và mỗi người một sách bìa da màu đỏ ôm trước ngực.

"Hôm nay chúng ta có thể tham quan, du lịch miễn phí hay không? Tận hưởng non sông tươi đẹp, xem có giống như miệng người đời khen hay không!" An Tri Hạ tập hợp mọi người lại, bắt đầu nghiêm túc lại rồi nói: "Càng về gần Thiên Môn, chúng ta càng phải cẩn trọng hơn. Các em nhỏ phải nắm lấy tay nhau, không được chạy lung tung, không được tiếp chuyện với người lạ, cũng không được ăn đồ ăn người lạ cho..."

Cô lại cẩn thận dặn dò kỹ càng lại một lần, rồi nói lanh lảnh lại những câu của đồng chí Mao cho bọn họ rồi mới cầm chiếc cờ đỏ trên tay, dẫn cả đội rời đi.

An Tri Hạ với Phương Hồng Diệp đều mặc trên mình bộ quân phục màu xanh lục, vác theo một chiếc túi làm bằng vải bố, đầu đội thêm chiếc mũ có sao đỏ, tết hai bím tóc, giống hệt như vệ binh chính thống. Rồi còn cả khí thế căm ghét thế tục hừng hực mà họ dựng lên, giống như lời mà An Tri Hạ nói, đi đến đâu cũng phải uy thế đầy mình.

Bọn họ chụp không ít ảnh, nhìn theo lá cờ màu đỏ bay phấp phới theo gió, chú Phương và thím Phương cứ ngẩng đầu nhìn ngây ngốc cả nửa ngày.

An Tri Hạ hiểu rõ, cười rồi nói: "Đi cả một ngày chắc đều mệt rồi đúng chứ? Chúng cháu mời mọi người ở đây một buổi tối. Sáng sớm mai tỉnh dậy xem nghi thức kéo cờ! Nếu như đã đến kinh đô mà không xem lễ kéo cờ thì thật sự là phí cả công đi. Lúc đi về cả chú và thím còn khó mở miệng với mọi người."

"Nhưng, nhưng mà mời tất cả thì cũng quá..."

"Mẹ, mẹ và cha khó lắm mới có cơ hội đến kinh đô, vé tàu lửa mười mấy đồng cũng mua luôn rồi sao còn phải tiếc mấy đồng lẻ mời mọi người xem lễ kéo cờ chứ? Mẹ không phải là coi thường con gái đó chứ? Con cũng có công việc chính thức ở kinh đô mà, người có bát cơm ổn định đó." Phương Hồng Diệp lắc lắc cánh tay thím Phương làm nũng.

Ngưu Vượng cũng cầm lấy nốt cánh tay bên còn lại đong đưa nói: "Bà, ở đây cách nhà dì nhỏ khá xa, nếu đi sớm thì sẽ không có xe khách. Chúng ta cũng không thể về nhà ăn bữa cơm tối rồi lại quay lại đây đúng không?"

Những đứa trẻ khác cũng bổ nhào về phía trước, ríu rít nói thêm vào.

Anh em Phòng Lễ Hi bụp miệng cười, nhưng sâu trong ánh mắt lại là sự ngưỡng mộ vô tận.

"Được rồi, được rồi. Ở, ở là được rồi chứ?" Thím Phương đồng ý nhanh chóng.

Bọn họ không chỉ ở mà còn rủ nhau cùng đi nhà tắm chúng để tắm, sau đó thì cầm theo đống đồ ăn vặt mới mua lúc sáng đi rạp chiếu phim để xem phim. Ở thời kỳ này cũng chỉ quanh đi quẩn lại vài bộ phim chiếu lại, nhưng đối với những người chưa đi xem phim bao giờ thì luôn cảm thấy hứng thú.

Hôm sau hàng vạn người cùng háo hức, cảm xúc dâng trào xem lễ kéo cờ, bọn họ lại càn quét toà Bách Hoá. Mấy ngày trước An Tri Hạ đặc biệt đi tới mấy chợ đen đổi vài tấm phiếu, vừa hay bây giờ dùng đến nên mua vài đặc sản kinh đô.

Thím Phương và chú Phương đến đây cũng đem theo nhiệm vụ bên mình, người dân trong thôn nghe nói họ tới kinh đô tiễn con gái thì ào ạt nhờ vả bọn họ mua đồ này đồ kia về hộ. Những gia đình nào có điều kiện tốt thì muốn mua sợi tơ tằm, khăn tay, bút máy, hay thắt lưng gì đó. Hầu hết đều là những ông bà già vì tiếc không dám tiêu nhiều tiền nên cần nào là diêm quẹt, kim may, đũa vân vân. Dường như đồ vật gì chỉ cần mang chút không khí của kinh đô thì đều trở thành đặc biệt, sang trọng hơn những nơi khác bán.

An Tri Hạ có thể tưởng tượng ra vẻ chất phác của người dân trong thôn đầy rõ ràng, không kìm lại được mà cười ra tiếng. Cô nghĩ một chút rồi cứ để chú Phương viết luôn một bức thư giới thiệu, đến tổng bộ trung tâm mua sắm để mua đồ. Cô với vị lãnh đạo cao cấp của trung tâm này cũng có chút quen biết, khi vừa nghe mong muốn khiến người ta cảm động kia của cô rồi thêm cả bức thư giới thiệu thành khẩn thì bộ trưởng bộ tiêu dùng ký luôn hợp đồng, để cô mua những vật lưu niệm về với giá nội bộ, không cần phí thêm phiếu.

Khuy áo tròn cài trước ngực chân dung đồng chí Mao, tượng chân dung của đồng chí Mao, tượng thạch của đồng chí Mao..., đều cực kỳ tinh xảo, thêm cả không khí kinh đô và cảm giác niên đại. Những người dân ven bờ sông trong thôn, trừ nhà họ Thôi thì mỗi nhà, mỗi hộ một cái.

Sau khi đi ra từ khu mua sắm, An Tri Hạ lại đưa họ đến cửa hàng Hữu Nghị.

Bình Luận (0)
Comment