Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 384

Chương 384 - Chương 384 -

Cô hơi thu tầm mắt lại, hai đứa trẻ lớn nhà họ Phòng đều từng sống ở kinh đô rồi. Cho dù có rời khỏi đây được 4 năm rồi thì cũng không sợ hãi giống như mấy đứa trẻ khác. Điều duy nhất có thể lý giải được là bọn chúng biết cái người phụ nữ đeo đai con thỏ này, mà nếu có thể khiến cho chúng có phản ứng như thế thì chắc chắn phải có quan hệ thân thiết.

Nhìn những động tác nhìn trộm nho nhỏ của Phòng Lễ Hi, cô đột nhiên nhớ tới người chị dâu Phòng Viên từng nhắc đến.

An Tri Hạ nhìn thẳng về phía người phụ nữ kia, dung mạo tinh tế, mặc trên mình bộ đồ cổ giống như trong phim, chỉ là lông mày quá mỏng, khóe mắt nhếch lên, khóe môi lại thẳng, xương gò má hơi cao, vẻ hà khắc đều được thể hiện ra từ từng nét trên khuôn mặt. Nhưng nếu như nhìn nghiên cứu kỹ lại một lượt thì ba đứa trẻ quả thật là có nét giống với người đó.

Cô cười rồi tháo mũ xuống, lộ ra dung mạo trong trẻo, đơn thuần. Cô nhìn gương mặt của người phụ vì ghen ghét đố kỵ mà trở nên hung ác đầy thỏa mãn: "Cửa hàng Hữu Nghị là được nhà nước mở ra đó, thanh toán bằng ngoại tệ chỉ là để thuận tiện cho những người nước ngoài đến mua, từ trước đến giờ chưa bao giờ hạn chế bất kỳ người trong nước nào bước vào. Hạ Hoa của chúng ta là Hạ Hoa của mọi người, chứ không phải chỉ cần trong nhà có chút tiền, bản thân mình có việc là có thể cao hơn người khác một bậc, có thể dùng mũi chỉ thị người khác. Các người không biết rằng lỗ mũi của bản thân mình rất to, còn nhiều lông, trông cực kỳ xấu à?"

Không cho người khác có cơ hội đáp trả lại, cô lại nói tiếp: "Hừ, nhận lấy lương của nhà nước phát cho thì phải siêng năng, cần cù mà làm việc. Làm gì có chuyện một bên được hưởng chế độ đãi ngộ cao cấp, một bên lại oán than tới cửa? Không có chúng tôi tạo ra việc làm cho các người, cửa hàng không cần người dọn dẹp thì cô đi đâu để kiếm tiền?

À, hay là do cô chỉ có thể làm mấy công việc vệ sinh, chân tay vụng về, trừ việc oán trời trách đất, não còn không được linh hoạt, đi giày da thì sẽ không bị dính bùn à? Nếu như muốn chân mọi người sạch sẽ thì tại sao mấy người không đặt thêm tấm thảm ở trước cửa để mọi người đến thì có thể lược bớt bùn trên giày?"

Gương mặt của người lau dọn kia đỏ bừng lên: "Cô không cho người khác coi thường các người, cô, cô không phải cũng coi thường người dọn vệ sinh à?"

"Sai rồi, chỉ cần là nhân dân lao động dựa vào chính sức lực của mình để kiếm tiền thì đều đáng được tôn trọng. Nhưng cô ngay từ đầu đã không tôn trọng chúng tôi thì đầu óc chúng tôi cũng đâu có vấn đề mà phải tôn trọng cô?" Nói xong, An Tri Hạ hướng về phía người quản lý, tầm mắt cô dừng lại ở trước thẻ nhân viên được treo trên cổ. Tuy rằng cách đó tận 10 mét nhưng cô vẫn nhìn thấy rất rõ ràng: "Chủ nhiệm Ông đúng không? Tôi cùng với thím đều là công nhân chính thức trong thành, có cả xe cả nhà, không nhất thiết phải so cuộc sống với ông. Chú tôi và thím là từ Giang Châu đến, đúng vậy, họ là nông dân, chỉ lao động chân tay chủ yếu nuôi sống bản thân. Mỗi năm, trừ chuyện vui nhất là qua tết thì chính là lúc đi giao nộp lương thực.

Những lương thực vất vả cày cấy cả một năm trời nói một câu thì không hề thương tiếc gì mà đi cho, sau đó lại lần lượt được phân phát đến chúng ta tận nơi. Tại sao lại vậy? Bởi vì bọn họ đang vì đất nước này cố đẩy lùi nạn đói, đóng góp những thứ thực tế. Họ vì đó mà kiêu hãnh, vì đó mà tự hào!

Mỗi một lúc mà chủ nhiệm Ông tay nhận lương thực được cung cấp, thím có nghĩ rằng nhờ có sự hào phóng từ người nông dân thì thím mới được béo tốt như này không? Nếu như chỉ cần họ cắt xén vài cân lương thực để đổi lấy tiền thì đi đâu có được cuộc sống ung dung thoải mái như này?

Mà ngay lúc này, bọn họ lại bị thím chỉ thẳng vào mặt nói nghèo là một cái tội? Hừ, cả cái nước này trên dưới có ai không vì điều kia mà tự hào? Nghèo thì làm sao, không có những đống tiền bạc ăn mìn lương tâm kia, một lòng hướng về tổ quốc và nhân dân, chiến đấu vất vả thì có gì sai!"

Chủ nhiệm Ông bị chặn họng, một câu cũng không nói được, tiểu vệ binh không chịu thiệt, cái miệng này có thể đổi đen thành trắng. Cô chỉ có thể mỉm cười nói: "Mấy vị đồng chí cứ xem thử xem, Tiểu Triệu tiếp đãi mọi người chút."

Nhân viên bán hàng bị gọi tên nhanh chóng đáp lại một tiếng, không dám nhìn An Tri Hạ, cười rồi dẫn mọi người đi từng quầy hàng.

Người phụ nữ có đai con thỏ cười giễu cợt một tiếng: "Tôi bây giờ được coi là gì vậy? Hóa ra chỉ cần cầm một sợi lông gà cũng có thể là người cầm kiếm có tiếng nói, khua môi múa mép để làm anh hùng. Hừ, chị Ông, em phỏng đoán rằng cô ta muốn ra vẻ ta đây với đám họ hàng nghèo kia nên lấy chúng ta làm bè.

Cũng chỉ có chị có tính tình tốt, nếu là em thì em đã cầm lấy cây chổi đuổi họ ra ngoài từ lâu rồi."

Bình Luận (0)
Comment