Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 385

Chương 385 - Chương 385 -

Thím Phương biết cái tính cay độc từ trước đến nay của An Tri Hạ, lúc này cũng bị kéo theo mà cả người nóng phừng phừng, đem khí thế khi còn ở trong thôn ra, răng nghiến lại, hai tay chống bên hông hướng về phía người phụ nữ có đai con thỏ kia quát lại: "Tôi nhổ vào, nghèo? Ai nghèo chứ! Công xã Ngũ Kỳ của chúng tôi là thuộc hạng giàu đó, mỗi nhà mỗi hộ đều đang tu sửa nhà cửa, biết nó như nào không? Không phải là cái loại nhà tầng đơn giản như mấy người đâu, một nhà mười mấy người chung sống trong cái nơi bé như lòng bàn tay mà là nhà chia phòng chính, phòng để đồ rõ ràng!

Chúng tôi mỗi ngày mỗi người đều ăn một quả trứng gà, luôn luôn có thịt gà, thịt heo, thịt vịt để ăn, gạo đủ để ăn no, dưa hấu lấy làm nước uống. Mỗi một tháng chúng tôi được chia lợi nhuận cũng ngang với lương của mấy người, đường nhựa được xây đến tận cổng, trường tiểu học được xây dựng còn đầy đủ, trang hoàng hơn chỗ mấy người.

Nếu không phải là do chúng tôi nghe nói mấy người ở thành phố không được ăn no, luôn mặc đồ cũ thì chúng tôi sẽ ăn mặc như này sao? Còn không phải là toàn mặc đồ nỉ, giày da sao?

Bản thân không hiểu rõ nên nghĩ rằng mình là người kinh đô nên là người trời luôn rồi à?"

"Hahahaha." Người phụ nữ đeo đai con thỏ vừa nghe, bụp miệng lại cười lớn, mấy người khác cũng cố thẳng lưng lại cười tủm tỉm: "Ở dưới quê trồng trọt mà có thể giàu hơn chúng tôi sao? Lẽ nào dưới đất có mỏ? Đây chính là chuyện cười hay nhất mà tôi từng nghe qua đó, được rồi, chuyện cười của mấy người có thể khiến tôi vui vẻ nên chị Ông, chị cho họ ít kẹo hoa quả đi. Đừng để túi áo trống rỗng rồi bắt đầu ghét bỏ sản phẩm ở cửa hàng Hữu Nghị không tốt, không xứng với bọn họ."

"Tiểu Triệu, gói nhiều một chút, trẻ con nhà họ nhiều, bà Vu hào phóng lắm đó." Chủ nhiệm Ông cười cười nói.

"Tôi muốn cái kia, tất cả!" Phòng Lễ Hi đột nhiên chỉ vào đống kẹo bày trên đĩa đằng kia rồi nói.

Nụ cười vương trên môi của người phụ nữ đeo đai thỏ cứng lại, gương mặt lạnh lùng nói: "Có để ăn là tốt rồi còn đòi hỏi này nọ? Mày có biết nó là cái gì không? Nguồn gốc của nó ờ đâu? Chỉ cần nói được ra, tôi sẽ cho cậu chọn thoải mái!

Con người từ lúc nhỏ cho đến lúc biết rõ được vị trí của bản thân thì có những món đồ cậu không nên ăn đâu, tránh việc ăn rồi nhớ nhung mãi, không chế được móng vuốt của mình, trở thành tên trộm người gặp người đánh.

Tôi bố thí cho cậu đống kẹo này thì sẽ trở thành người đầu sỏ mất."

"Nước Mỹ, socola trắng của tiểu bang Pennsylvania sản xuất, nhân bơ đậu phộng. Dì à, dì còn muốn tôi nói cụ thể hơn nữa không?" Phòng Lễ Hi nhướng đôi lông mày hỏi. Cậu chỉ mười tuổi nhưng dáng người cũng khá cao, đã hơn 1m4, đang là lúc tăng trưởng nhiều. Đôi má núc ních thịt đã hao dần đi, giờ đã là thanh thiếu niên thanh mảnh: "Nhìn dì có vẻ khá nhiều tiền, không phải là dì sẽ không nỡ tiêu chút tiền để chịu trách nhiệm cho lời nói của bản thân chứ? Đây không phải là điều mà một vị phu nhân có tiền làm đâu."

"Bà ý nói chắc nịch như thế thì sẽ không nuốt lời đâu!" Phòng Tụng Ngôn lấy sức nói lớn tiếng.

"Cái dì này mới đang là kể chuyện cười cho chúng ta đó, coi chúng ta là những đứa trẻ ba tuổi sao, một cái cây kẹo nào đó là dỗ ngọt được chúng ta? Không có tiền thì đừng có mà tỏ ra mình giàu lắm!" Em bé năm tuổi dựa theo sức của hai anh chị hùa theo với chất giọng sữa.

"Được rồi, mấy đứa đừng đùa nữa." An Tri Hạ bất lực nói: "Cho dù có đem dì này bán đi thì cũng không mua được một thùng socola đâu. Dì à, dì cũng thật là, sao lại ăn nói ba hoa trước mặt mấy đứa trẻ này chứ, lại tạo thành một mặt trái, khiến cho người lớn ở trong mắt chúng nó không còn đáng tin nữa, Đây còn không phải là một mầm họa đáng nói ở Hạ Hoa sao!"

Bà Vu tức đến nỗi ngực phập phồng lên xuống, trước mặt rất nhiều người khác nhau mà xấu hổ đỏ cả mặt, bà ta nắm chặt lấy chiếc túi da, câu nói gói đống socola kia lại kiểu gì cũng không nói ra được.

Bình Luận (0)
Comment