Không còn cách nào khác, lý trí của bà ta vẫn còn đó, đương nhiên bà ta không muốn bỏ ra số lượng lớn tiền ngoại tệ như thế để mua, chỉ có thể nhìn chằm chằm An Tri Hạ với ánh mắt đầy lửa giận.
"Quả thật là vậy, người Hạ Hoa chú trọng nhất chính là nói giữ lấy lời." Giọng nói lành lạnh mang vẻ thờ ơ của một người đàn ông vang lên: "Phu nhân Vu, cho dù là nói với trẻ nhỏ hay người lớn thì nếu không làm được thì đừng tùy tiện nói ra khỏi miệng."
"Chủ nhiệm Ông, gói tất cả chỗ socola đó lại đi. Chút nữa tôi đưa bà phiếu và tiền sau." Một người đàn ông trung niên cười có chút khó khăn nói, sau đó lại quay đầu nói với người thanh niên kia: "Anh Minh, người nhà tôi tính hơi nóng một chút chứ không hề có ác ý. Chúng ta đừng vì bà ấy mà ảnh hưởng đến sự hợp tác đôi bên, cậu xem loại thuốc nhuộm mới này..."
Khương Sĩ Minh không để ý đến ông ta, tay đút túi đi về phía An Tri Hạ, đứng trước mặt cô cười nói: "Sao tới khu phố trung tâm rồi?" Sau đó lại nhìn về phía chú Phương cúi người, chào hỏi đầy thân thiết: "Họ hàng đều đến hết ạ? Chào chú, thím, các tiểu đồng chí. Mọi người sao lại tới đây thế? Có cần tôi tìm giúp hai chiếc xe khách không?"
"Không cần, không cần. Chúng tôi cũng đã đi dạo một lượt hết rồi, không cần phiền như vậy nữa." Thím Phương sửng sốt, nhìn người thanh niên không phân cao thấp được với Phòng Viên ròi nhanh chóng khoát tay nói.
An Tri Hạ cũng mờ mịt đầy đầu nhưng cô biết rằng người ta đang giúp đỡ mình. Biểu cảm cô tự nhiên, cười nhẹ nhàng nói: "Chào anh Minh, chúng tôi chuẩn bị về ngay đây, anh cứ bận việc của mình đi." Cô nghe người ta gọi anh ấy như vậy hai lần rồi, chắc là không sai sót gì đâu!
Bàn tay đang đút trong túi áo của Khương Sĩ Minh hơi ngứa, mẹ của mình là người đặc biệt sợ đau, sau khi sinh ra anh ấy thì liều mạng kiên quyết không sinh thêm nữa. Thế nên anh ấy mới được nuôi lớn trong hai trạng thái trái ngược nhau hoàn toàn là được chiều chuộng và nghiêm khắc, thời điểm đó anh ấy cực kỳ, cực kỳ mong muốn mình có một đứa em gái đáng yêu gánh thay cho mình nửa sự chú ý. Bây giờ cách nghĩ đó còn mãnh liệt hơn nữa.
"Chú, thím, mọi người đừng khách sáo như con bé này, có cái gì cứ ghi dưới tên của cháu, khó lắm mọi người mới đến kinh đô một lần, sao còn không thư giãn hết mình chứ." Nói xong anh ấy còn vỗ vỗ vai của An Tri Hạ: "Anh còn có việc, đi trước đây, gặp lại sau!"
Sau đó, anh ấy quay đầu lại hướng về phía chủ nhiệm Ông, khuôn mặt đang cười lập tức biến mất, ngay lập tức khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng như người ta nợ anh ấy trăm triệu nói: "Chủ nhiệm Ông, đây là em gái tôi, tiếp đãi họ tốt một chút. Nếu họ nhìn trúng cái gì thì cứ ghi dưới tên tôi, còn cả, lần sau đừng để tôi nhìn thấy mấy người coi người khác thấp kém hơn mình nữa, nếu không làm được thì cút hết cho tôi!"
Chủ nhiệm Ông làm gì còn dám nổi tính nóng như lúc trước nữa, ở độ tuổi ba mấy bốn mươi tuổi cong lưng lại đáp ứng liên tục, nhìn về phía An Tri Hạ cười sắp thành bông hoa cúc luôn rồi.
An Tri Hạ nhìn Khương Sĩ Minh, đôi mắt không kiềm được mà sáng lên, bá đạo tổng tài ở cái niên đại này đúng là cực kỳ hiếm thấy. Có khi nào người này là người cầm nắm kịch bản trong tay?
"Đi đây!" Ánh mắt của cô quá chăm chú, Khương Sĩ Minh bất giác cong khóe môi, một tay đặt trên đầu cô xoa xoa, thấy thỏa mãn trong lòng mới rời đi.
Vu Lễ Minh lấy tay chọc chọc và vợ của mình, nghiến răng, nói nhỏ: "Bạch Quân Nhã, khi về tôi sẽ tính sổ với bà sau!" Sau đó kẹp túi văn kiện bên mình, vừa gọi anh Minh vừa đuổi theo.
"Còn ngây ngốc ra đó làm gì, gói lại đi!" An Tri Hạ bảo mấy đứa trẻ đi xem quầy hàng, chỉ vào phía socola nói với Tiểu Triệu.
"Gói vào, ghi dưới tên của anh Vu." Chủ nhiệm Ông gật gật đầu.
"Các bạn nhỏ đã nhìn thấy chưa? Mới vừa rồi những dì, thím này vừa dạy cho các em một buổi học cực kỳ sinh động, gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây." An Tri Hạ nhìn Bạch Quân Nhã, mỉm cười rồi thong thả nói.