Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 387

Chương 387 - Chương 387 -

Bạch Quân Nhã tức không làm gì được, chỉ có thể nghiến răng rồi dẫm lên đôi giày da đi ra ngoài.

"Phu nhân Vu, đồng hồ đeo tay của cô còn muốn xem nữa không?" Chủ nhiệm Ông nhìn thấy nên nhanh chóng hỏi lớn.

"Chủ nhiệm Ông đừng gọi nữa, nhà mẹ đẻ phá sản của bà ta thì lấy đâu ra tiền, còn phải về nhà đợi nghe mắng kia kìa. Bà làm như thế không phải là đang đâm cho người ta một nhát dao à? Lúc nãy tôi thấy hai người cũng khá thân nhau đó, hóa ra cũng chỉ có thế." An Tri Hạ cười trên nỗi đau của người khác nói.

"Aa, mày chính là đồ hồ ly tinh!" Bạch Quân Nhã quan trọng mặt mũi nhất, nghe xong câu kia quay người lại chỉ vào An Tri Hạ.

Chủ nhiệm Ông nhanh chong tiến lên phía trước cản bà ta lại, kéo sang một bên rồi nhỏ giọng khuyên nhủ: "Phu nhân Vu, cô gái kia là gà cậy gần chuồng, chỉ là tiểu nhân đắc ý, cô ganh đua với cô ta làm cái gì chứ? Lần này anh Vu tức giận thật rồi, bà vẫn nên nghĩ cách ứng phó thì hơn. Nhưng mà chiếc đồng hồ đeo tay kia nước ta chỉ có một cái, tôi giúp cô giữ lại, đợi đến khi chuyện này ổn thỏa thì cô lại tới tiếp?"

"Được, chị Ông giúp tôi giữ đi. Sắp tới sinh nhật ông tôi rồi, đây là món quà tôi đặc biệt chọn cho ông ấy." Bạch Quân Nhã đáp rầu rĩ rồi lại nhìn chăm chăm vào An Tri Hạ một cái, cất bước đi ra ngoài.

Chủ nhiệm Ông đang vui vẻ trong lòng, tiền hoa hồng bán được chiếc đồng hồ kia có thể đủ cho bà ta mua vài cân mì sợi nhỏ cho con. Bà ta vừa quay người lại thì thấy con ngươi đen nhánh của An Tri Hạ.

"Chủ nhiệm Ông nhất định phải giữ đồng hồ cho phu nhân Vu đó, nhất định đó." An Tri Hạ cười cực kỳ xán lạn, khiến cho chủ nhiệm Ông nổi da gà khắp người.

Socola trắng là nhãn hiệu của nước ngoài, giá mua vào đã cao, lại ít hàng nên mới phải dùng ngoại tệ để thanh toán. Hơn nữa nửa cân mà hơn mười đồng, có thể nói chính là giá trên trời, nghe xong người trong ngành cũng chỉ biết tặc lưỡi.

Phòng Lễ Hi đích thân ôm tận hơn 10kg hộp sắt, nghiêm túc phát cho mỗi người một hộp.

Mọi người mở vỏ bọc bên ngoài ra, nhìn viên kẹo socola hình viên đạn, quả bóng, hoa hồng đen sì thì tò mò không biết nó ăn ngon đến mức như nào, giá cao đến mức giá thịt heo so với nó cũng chỉ ngang với da heo.

Bọn họ ăn thử, cho một miếng vào trong miệng, cho vào miệng là tan, có cảm giác rất mượt mà. Sự hưởng thụ mới mẻ này thật sự có thể khiến con người ta toàn thân run lên một đợt. Quan trọng hơn là sau khi socola tan rồi, bên trong là nhân bơ đậu phộng, mùi vị bùng nổ, hai thứ ăn cùng với nhau cho con người ta mở ra kiến thức về món ăn ngon.

"Ngon, ngon. Đây là loại kẹo ngon nhất mà em từng ăn. Còn ngon hơn kẹo thỏ trắng rất nhiều lần!" Đứa trẻ nhỏ tuổi nhất nhà họ Phương nói, ngon đến mức khen không ngừng lại được.

Hai cô bé nhà họ Phòng nhìn những món đồ với đôi mắt sáng long lanh.

Phòng Lễ Hi lại phát cho mọi người thêm một cái, nói với giọng nghiêm chỉnh: "Socola ăn nhiều không tốt cho răng miệng, mai rồi ăn tiếp." Nói xong cậu cũng không chê mệt, cứ thế vác đống hộp đi theo mọi người loanh quanh trong tiệm.

An Tri Hạ cũng kệ cậu, kéo cánh tay của thím Phương cùng nhau đi xem. Thật ra sự đa dạng ở cửa hàng Hữu Nghị còn không phong phú bằng hợp tác xã cung ứng và tiếp thị Đông Phong, nhưng kiểu dáng của tiệm người ta dẫn đầu thời trang của cả nước, chỉ là thời đại nghiên cứu dùng cho thực tế nên không được coi là đắt hàng.

Cô và Phương Hồng Diệp mỗi người mua một chiếc áo khóa da, rồi mua cho chú Phương chiếc đồng hồ quả quýt, mua cho thím Phương chiếc áo lông cừu. Những đứa trẻ thì mỗi đứa một chiếc balo làm bằng vải bố, một chiếc hộp bút đa năng.

Các nhân viên bán hàng lặng lẽ dè bỉu, quản lý của tiệm chẳng qua chỉ là khách sáo nói ghi tiền dưới tên cậu, mấy người này không thể không biết khách sáo như vậy chứ? Đây còn không phải là hận không thể mang cả kệ để hàng đi hay sao?

Bình Luận (0)
Comment