Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 388

Chương 388 - Chương 388 -

Sau khi chọn đồ xong, An Tri Hạ và Phương Hồng Diệp tranh nhau thanh toán, cuối cùng là Phương Hồng Diệp trả tiền thường, An Tri Hạ trả tiền ngoại tệ, hoàn toàn không hề chiếm hời từ Khương Sĩ Minh.

Mấy trăm đồng mà người ta thanh toán còn không thèm chớp mắt, những nhân viên bán hàng trong tiệm lúc này mới ngượng ngùng nhận ra sự thật, người ta giống như quản lý nói, không phải người thiếu tiền. Mọi người đều đỏ mặt vì thẹn.

Trên đường về nhà, An Tri Hạ đứng ngay bên cạnh Phòng Lễ Hi.

Thằng bé cố giấu trong lòng rất lâu mới rầu rĩ chia sẻ nỗi khổ trong lòng mình cho người khác: "Chị An, bà ấy, bà ấy căn bản không hề nhận ra chúng em."

An Tri Hạ than nhẹ một hơi, quả nhiên là giống như cô nghĩ. Cô vỗ vai của cậu nói: "Chị An đã từng kể cho em nghe về chuyện của chị chưa?"

Thằng bé lắc lắc đầu, khuôn mặt thanh tú sắp nhăn lại một cục vì buồn rồi.

"Chị với anh trai khi chưa được bảy tuổi thì đều như những đứa trẻ khác nhận được tình yêu thương từ cha mẹ..." Cô chậm rãi kể lại câu chuyện của nguyên chủ và anh trai: "Thật ra em còn hạnh phúc hơn chị và chú Thu mà em biết nhiều. Em có những người em gái hiểu chuyện, nghe lời biết yêu thương người khác, có một người chú luôn bảo vệ các em, còn cả hội bạn bè Ngưu Vượng và đại gia đình của chúng ta.

Cha của em rất yêu thương em, tuy rằng ông ấy đi rồi thì vẫn căn dặn chú của em thay ông ấy yêu thương, chăm sóc các em thêm phần của mình. Lễ Hi, em vẫn còn nhỏ nên vẫn mong mỏi tình yêu thương từ mẹ, ngưỡng mộ sự hạnh phúc của người khác, cũng giống như tụi chị hồi nhỏ mong mỏi tình yêu thương từ người cha vậy.

Chỉ là con người thì không được quá tham lam, được sống đã là một điều may mắn to lớn rồi. Ngoài việc em yêu bản thân mình và bảo vệ những người yêu em ra thì không cần phải ước muốn thêm điều gì xa xỉ nữa, nếu không thứ em nhận lại được chỉ có sự thất vọng và tổn thương.

Bà ấy trao cho em một mạng sống, nuôi em trở thành một người hiểu chuyện, em phải khắc ghi trong lòng sự biết ơn với bà ấy. Đây là điều đương nhiên. Nhưng đợi đến khi bà ấy già rồi, cần người chăm sóc em có thể nói theo cách con quạ phụng dưỡng cha mẹ, đem phần ân nghĩa kia trả lại từng chút một.

Ở đây lúc trước Lễ Hi từng đồng ý với chị rằng đừng lấy bà ấy làm lý do hại bản thân, vì người mẹ như này mà làm thế thì không xứng đáng. Em không thể lấy lỗi sai của người khác để trừng phạt chính mình, kiên cường lên thiếu niên, cứ giống như vừa nãy phản kích lại một cách hoàn hảo!"

"Em, em vừa nãy làm đúng sao?" Phòng Lễ Hy cúi đầu nhìn hộp socola trong lòng mình, hơi ngại ngùng nói: "Em vốn không muốn chiếm hời từ bà ấy, hình như, hình như người chồng mới rất tức giận với bà ấy."

"Cứ coi như quà gặp mặt mà người mẹ tặng cho đứa con của mình đi." An Tri Hạ sờ sờ đầu của thằng bé rồi cười nói: "Người chồng mà bà ý tự chọn lấy, cuộc sống chính là chua ngọt đắng cay, cũng phải để bản thân bà ấy nếm thử."

Một hàng người sau khi về đến nhà đã là chiều tối, phụ nữ thì bận bịu làm cơm tối trong bếp.

"Tri Hạ." Thím Phương thắc mắc trong lòng cả tối, mãi tới khi làm cơm xong không nhịn được mới mở lời: "Cái người đàn ông ở trong cửa tiệm là ai vậy? Quan hệ của cháu với người đó có vẻ khá tốt?"

An Tri Hạ nhìn vẻ mặt hóng chuyện của hai mẹ con thím Phương cười nói: "Nếu như cháu nói rằng cháu cũng không quen biết anh ấy, đây là lần thứ hai chúng cháu gặp nhau, thím có tin không?"

Họ cùng nhau lắc đầu: "Chỉ là lần gặp thứ hai đã giúp đối phương giải vây, người còn lại thì gọi người ta là anh, lừa ai chứ?"

"Thật đó, anh cháu cũng biết mà." An Tri Hạ bất lực kể lại qua qua chuyện gặp nhau lần trước.

"Xem ra anh ta đối với em không giống người bình thường." Phương Hồng Diệp bụp miệng cười: "Còn em thì sao? Không có cách nghĩ gì sao? Chị thấy anh ấy nhìn cũng cao, đẹp trai, lời nói cử chỉ cũng rất lịch sự. Nói không chừng hai người có thể thử tìm hiểu nhau."

Thím Phương cũng nói: "Chuyện chị dâu cháu nói cũng ổn đó. Anh cháu cũng kết hôn rồi, tuổi cháu với anh ấy cũng không lệch nhau bao nhiêu. Bây giờ cháu cũng có nhà rồi, công việc ổn định rồi thì nên nghĩ đến chuyện chung thân đại sự của bản thân mình đi. Cháu còn kéo dài thì những người đàn ông tốt sẽ bị chọn hết mất, những người còn lại thì toàn dưa vẹo táo nứt, cháu sẽ thích sao?"

"Thím, nếu như thím nói thì cháu chính là dưa vẹo táo nứt?" Phòng Viên không biết từ đâu xuất hiện, hỏi đầy sâu kín.

"Anh có phải dưa vẹo không thì em không biết, nhưng em biết anh là táo nứt." An Tri Hạ mím môi cười.

Phòng Viên sờ vết sẹo trên đầu: "Anh có thể bổ máu, không suy nghĩ một chút sao?"

"Chờ dì đến đây đã..."

"Thế thì không tốt lắm đâu, giữa chúng ta không cần một chiếc đèn nữa..."

Bình Luận (0)
Comment