Thím Phương bị dọa một trận phải vỗ ngực mới ổn định trở lại, dở cười dở khóc nói: "Xem ra không thể nói xấu sau lưng người khác, tai vách mạch rừng!"
An Tri Hạ mím môi cười rồi bưng đĩa thức ăn ra phòng chính, không để ý tới đôi mắt ai đó đang oán hận, nhìn chằm chằm cô.
Còn An Tri Thu tiến đến hỏi vợ mình chuyện mới vừa xảy ra.
Phương Hồng Diệp mở miệng rồi thì không ngừng lại được. Hai người xì xào xì xào không ngừng ở phía trước.
"Anh, chị dâu, hai người không cần tụm lại gần như thế để nói chuyện đâu, em nghe rõ đó." An Tri Hạ mặt không có biểu cảm gì nói, làm đôi uyên ương giật mình tách ra.
"Em xấu tính thật đó." An Tri Thu trừng mắt với cô một cái, mặt hơi đỏ lên nhưng vẫn cố mặt dày sáp lại phía vợ mình, đổi sang chủ đề khác: "Hai ngày hôm nay em chơi có vui không?" Phương Hồng Diệp cười cười gật đầu. Thế nhưng lại giống như học sinh tiểu học, báo cáo lại tất cả mọi chuyện từ lúc đi ra khỏi cửa.
An Tri Hạ không biết nói gì, nhanh chân bưng đồ ăn đi trước.
Sau khi ăn cơm xong, mọi người túm tụm say sưa nhớ lại những chuyện xảy ra trong hai ngày, rồi sau đó người nào người nấy về phòng mình ngủ trưa. An Tri Hạ liếc mắt nhìn Phòng Viên, khi người khác không mấy để ý, người kia "xanh mơn mởn" nhìn cô chằm chằm.
Khóe môi của cô hơi hơi nhếch lên, hướng về phía anh nhẹ nhàng móc tay.
Cả người ai đó chấn động, cầm lấy một quyển chính kinh phủi bụi trên vai mình, đáy mắt nhìn những người xung quanh rồi mới nghiêm túc gật đầu nhẹ với cô.
Màu mè đến mức An Tri Hạ cúi người xuống cười, đột nhiên cô cảm thấy nếu yêu đương với anh lấy kết hôn làm mục đích là một ý tưởng không tồi. Thử vị chua ngọt mà chỉ ở cái niên đại này mới có xem như nào.
Qua một lúc, An Tri Hạ nghe thấy âm thanh nho nhỏ sau chiếc cửa sổ thì bê ngay băng ghế qua đó, mở một bên cánh cửa ra nhìn thấy ánh mắt Phòng Viên không hề nhúc nhích nhìn mình. Khuôn mặt cô bất giác đỏ lên, bèn đưa tay chắn ngang tầm nhìn của hai người, hung dữ nói: "Không được phép nhìn em!"
"Được." Hiếm khi Phòng Viên chịu phối hợp gật đầu rồi nói.
An Tri Hạ dịch tay xuống phía dưới, nhìn thấy anh thật sự cúi mặt xuống liền rút tay lại, ho nhẹ một tiếng rồi đè thấp giọng mình lại nói nhỏ: "Bọn em hôm nay đi đến cửa tiệm Hữu Nghị gặp được Bạch Quân Nhã."
Ba chữ này khi vừa nói ra, cô liền cảm giác được cả người Phòng Viên như tỏa ra luồng khí lạnh thật sự: "Bà ta nhìn thấy cả ba đứa trẻ rồi à?"
"Đúng vậy, chỉ là..." nghĩ đến gì đó An Tri Hạ nói đầy mỉa mai: "Lễ Hi nhận ra bà ta, nhưng bà ta lại không hề nhận ra ba đứa con mình đích thân sinh ra."
"Không nhận ra được cũng là chuyện bình thường." Phòng Viên nói nhẹ nhàng: "Mấy đứa nhỏ này từ lúc sinh ra đã được mẹ của anh chăm sóc, bà ta thấy vui thì sẽ pha trò một chút, lúc có chuyện gì phiền phức thì làm như không thấy. Bốn năm trôi qua, dựa theo cái tính ích kỷ của bà ta thì từ sớm đã quên rằng mình từng là mẹ của mấy đứa trẻ.
Lễ Hi nó vẫn ổn chứ? Tâm tư thằng bé tương đối mẫn cảm, nhưng lúc ăn cơm anh cũng không nhìn ra nó có gì bất ổn."
An Tri Hạ thuật lại đơn giản những chuyện xảy ra ở trong cửa tiệm: "Thằng bé trong một năm này lớn lên rất nhiều, sức chịu đựng của tâm lý cũng tăng lên, không có yếu đuối như anh nghĩ đâu. Con trai mà, phải nên cứng cáp, khỏe mạnh mới tốt, dân trong thôn làng không phải toàn nuôi trẻ như thế sao?"
Phòng Viên trừng mắt nhìn cô nói: "Xem ra trọng trách nuôi con sau này vẫn nên để anh chịu trách nhiệm vậy." Không đợi đến lúc cô phản bác lại, anh móc tay vào trong túi áo rút ra một tờ giấy đưa cho cô.
"Đây là cái gì?" Sự chú ý của An Tri Hạ bị thay đổi, nhận lấy tờ giấy xem kỹ một lượt. Vậy mà lại là tài liệu sơ lược về người nhà họ Phòng và nhà họ Bạch.