Nhà họ Phòng từng là thương gia lớn ở thời Thanh, buôn bán làm ăn rất lớn, thời kỳ hưng thịnh còn sở hữu tận mười mấy chiếc tàu thủy, ngựa phải lên đến hàng nghìn, cũng có thể coi là giàu có nhất một vùng đó. Còn nhà họ Bạch chỉ là hộ buôn bán bình dân phải dựa vào nhà họ Phòng. Chẳng qua tổ tiên có mấy người làm quan lớn nên tự cho mình là thương gia nhà Nho.
Gia chủ nhà họ Phòng đưa ra quyết định lớn mật và quyết đoán, dẫn theo những người trong họ dũng cảm đi chiến đấu chống bạo loạn, cũng từng trải qua sự luân chuyển giữa hai thời đại. Chỉ tiếc rằng người trong tộc có lòng tham không đáy, có dã tâm, vì danh lợi bản thân mà dồn cả họ vào bước đường cùng, chia cắt không ít nhân mạch và tài sản của gia tộc.
Chi thứ hai nhà họ Phòng, Phòng Thế Khôn, nhánh khác là hai anh em Phòng Hoa Bân và Phòng Hoa Tuấn với gia đình bên ngoại Vu Văn Xương, mỗi người đều giành lấy một căn nhà mà nhà nước hoàn lại cho nhà họ Phòng chính thống, chia cắt cả gia sản để lại cho con cháu đích tôn. Bây giờ họ đều nhanh chóng chuyển mình, trở thành phó quản lý cho tòa Bách Hóa, trưởng nhà máy rượu bia, phó trưởng nhà máy sản xuất giấy và trưởng nhà máy dệt may!
Sau khi nhà họ Phòng xảy ra chuyện, Bạch Quân Nhã xoay người gả cho con trai của Vu Văn Xương. Nếu như nói chuyện này không có bà ta can dự vào thì đến đồ ngốc cũng chẳng tin.
Nhà họ Bạch luôn núp phía sau nhà họ Phòng, hầu như đều trải qua thời kỳ xô bồ kia rất an nhàn, đến bây giờ phát triển cũng khá ổn, thừa kế lại làn gió Nho sĩ của tổ tiên để lại, trong nền văn học Hạ Hoa đang chiếm giữ một vị trí quan trọng, âm ỷ đè ép binh tôm tướng tép nhà họ Phòng.
Ông Bạch từng giảng dạy thư pháp cho vua chúa, bà cụ Bạch giảng dạy về lịch sử. Cha của Bạch Quân Nhã là Bạch Lương Hiên làm hội trưởng hội liên hiệp thư pháp ở kinh đô, người chú khác Bạch Lương Quế làm đội trưởng đội biểu diễn Hoa Thắng đời thứ ba. Những người nhỏ hơn cũng là người có tiếng, ở vị trí mà người người ao ước.
"Chỗ tài liệu này em cứ giữ đi, tốt nhất là không nên để người khác nhìn thấy." Phòng Viên dặn dò: "Bây giờ bọn họ cứ tự cho mình đang ở một vị trí cao, có cả danh và lợi, đương nhiên sẽ không làm chuyện gì lớn. Trước khi anh về kinh đô, bọn họ có lẽ không chú ý đến bọn em. Nhưng để phòng trừ sự cố, em biết thêm một chút cũng không có hại gì.
Tờ giấy còn lại có ghi thêm vài phương thức liên lạc với bạn bè của anh, nhưng mà anh hy vọng rằng sẽ không phải dùng đến nó. Bởi vì trừ bản thân ra, ai anh cũng không dám đặt niềm tin hoàn toàn vào họ. Hạ Hạ, anh vẫn giữ nguyên câu nói đó, đứng có xúc động làm chuyện gì quá khích, anh sợ nó sẽ ngoài tầm với của mình." Nói xong anh đưa tay ra muốn giữ lấy cô.
An Tri Hạ vô tình trực tiếp đóng cửa sổ lại, "Em buồn ngủ rồi, đi ngủ đây."
"Chú Phương bảo anh mua vé xe lửa để ngày mai đi về, em thật sự không muốn nói thêm với anh mấy câu sao?" Phòng Viên cong tay lại thong thả gõ vào cửa sổ, âm thanh đó trong buổi trưa an tĩnh này cực kỳ chói tai.
"Đừng gõ nữa, gõ thêm nữa mọi người đều bị đánh thức mất." Cô bất lực hơi hé cửa sổ ra, tức giận nói: "Có gì thì nói nhanh lên!"
Phòng Viên cười nhẹ một tiếng: "Anh thích cái dáng vẻ miệng thì chê nhưng cơ thể lại thành thật của em."
Câu nói này khiến cho An Tri Hạ suýt chút nữa nhảy lên, vẫn may là cô có nền tảng mười năm kinh nghiệm diễn xuất, có thể tỏ ra vẻ hờ hững không quan tâm. Cả mặt cô ra vẻ đầy ghét bỏ nói: "Thật sự là không có văn hóa, một từ đơn giản như khẩu thị tâm phi thế nào lại trở thành câu quê mùa miệng chê nhưng cơ thể thành thật kia."
"Nói xong chuyện chính rồi, thân là đối tượng dự bị của em, Hạ Hạ, có phải là anh có tư cách để biết anh Minh là ai đúng không? Còn cả rất lâu rồi em không có gọi anh là anh Viên nữa rồi." Anh mím môi lại, trông vừa đáng thương nhưng đầy u oán.
An Tri Hạ vẫn dựa người vào cửa sổ, khóe môi lộ ra nụ cười nhàn nhạt. Việc mà bản thân mình làm ra thì phải giải quyết dứt khoát một lượt, đặc biệt là những chuyện đưa đi đưa lại, ngâm trong khoảng thời gian dài. Nếu vậy thì cô nên thử Phòng Viên một chút, vậy thì sẽ không phải chiều theo ý muốn người ta nữa, cũng để cho anh có cảm giác nguy hiểm chút.
Yêu đương và kết hôn giống như nấu cơm vậy, không thể thiếu được những chất được điều chế tăng thêm hương vị.
"Hôm nay là lần thứ hai em và anh ấy gặp nhau, em chỉ nghe thấy người ta gọi anh ta là anh Minh, đến họ người ta là gì, tên người ta ra sao em còn không rõ."