Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 391

Chương 391 - Chương 391 -

"Nghe thím và đồng chí Tiểu Phương nói, hình như anh Minh cũng khá ổn lắm?"

"Ừm, khá là tốt." An Tri Hạ gật đầu nghiêm túc, nhờ có gương mặt buồn ngủ che giấu ý cười bên trong, cô đưa tay ra điểm lại: "Người nhìn cũng cao lớn anh tuấn, lịch sự lại bá đạo, thái độ làm người rất trượng nghĩa, thật sự là..."

Đột nhiên cô bị Phòng Viên kẹp cổ lại, lần này cũng không giống lần trước chỉ lướt qua rồi ngừng lại, người đàn ông mang theo vị chua nồng cùng ý nghĩ đen tối, tiến công chiếm đóng thành trì, dẫn dắt người phụ nữ cùng nhau trầm luân.

Lúc lâu sau đó, anh mới buông cô ra, cúi đầu xuống giống với cô, hơi thở không ổn định nói: "Hạ Hạ, ở trước mặt một người đàn ông khen người đàn ông khác tốt, là hành vi cực kỳ nguy hiểm."

An Tri Hạ không chịu nổi hơi thở nóng rực của anh, mặt đỏ bừng lên, ánh mắt đảo loạn lên, nói lắp bắp: "Em nói thì được..."

Người đàn ông sáp lại gần sát vào chút, dường như muốn dính lên trên người cô, cười xấu xa nói: "Em cứ tùy tiện nói, dù sao nếu anh không thích nghe thì sẽ chặn lại. Nào, nhanh cho anh thêm lý do ức hiếp em."

"Anh cũng chỉ biết bắt nạt em." An Tri Hạ không kiêng dè gì đặt tay lên phần thịt ở bên eo anh, nhân lúc cả người anh đang kích động thì véo mạnh một cái. Nhưng người đàn ông dù cho bị đau đến mức hít phải ngụm không khí rồi vẫn không chịu buông ra. Ngược lại cô không muốn tiếp tục như vậy nữa, đẩy người anh ra, hơi rầu rĩ hỏi: "Bọn anh ngày mai phải đi thật sao?"

"Không nỡ sao?" Anh hỏi lại.

An Tri Hạ lần này lại ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt dịu dàng lấp lánh đầy vẻ luyến tiếc.

Phòng Viên nhích lên phía trước ôm cả người cô vào trong lòng: "Anh cũng không nỡ rời xa em, nửa năm, nhiều nhất là nửa năm nữa, đợi đến khi mùa nho chín đến, anh sẽ đi tới kinh đô. Nhớ phải nhớ anh đó, cũng phải nhớ trả lời thư nữa, được không?"

"Được." Cô bất giác cọ cọ vào cổ của anh.

An Tri Hạ ở kiếp trước tuy là có số lượng fans lên đến trăm triệu nhưng lại là một người thiếu thốn tình cảm và không có cảm giác an toàn. Cô của trước đây chưa từng cho ai một cơ hội đến lại gần mình, giờ đây cô cũng không còn ở thế giới rực rỡ sáng lạn kia nữa, nghĩ lại những năm tháng chất phác đó, khoảng cách giữa người với người cũng coi là gần rồi.

Hóa ra cô lại có lòng tham không đáy với một niềm hoài bão như thế.

"Đừng cọ nữa." Phòng Viên giọng khó chịu, bất lực rồi cười nói: "Không là anh sẽ biến thành người sói cho em xem đấy."

"Anh." An Tri Hạ nhanh chóng lùi ra xa, "Anh không thể kiềm chế lại một chút sao?"

"Với em thì không kiềm chế nổi." Anh vò vò đầu cô: "Không chọc em nữa, nhanh đi ngủ đi. Anh đi ra ngoài xử lý chút chuyện. Tính ra cũng phải rất muộn mới về được, cơm tối không cần đợi anh đâu."

Nhìn An Tri Hạ đóng cửa sổ lại, anh dựa vào bức tường bình tĩnh lại một lúc mới thở ra một hơi hỗn loạn rồi rời đi.

An Tri Hạ nằm trên chiếc giường tim đập liên hồi, còn chưa thoát ra khỏi khung cảnh hai người thân mật vừa rồi. Cô hơi chau mày lại, miệng thì nhẩm đi nhẩm lại mấy lần miệng chê nhưng cơ thể thành thật, lại nghĩ đến một chồng bài thi và những bộ sách ôn tập toán lý hóa trong phòng anh trai, cô nhẩm lại từng chút từng chút một nhưng đến khi xong rồi vẫn không thể ép cái suy nghĩ kia trong đầu xuống được.

Là do cô mẫn cảm quá sao? Kỳ Vân Lan trọng sinh là sự sắp đặt của tiểu thuyết, còn việc cô trọng sinh thì đều là ngoài ý muốn và hoang tưởng, đủ để đổi lại tam quan của người khác. Bây giờ rất có khả năng là lại xuất hiện thêm một đại lão đến từ tương lai, nhưng sao lại cùng một thế giới?

Nếu như theo định luật bảo toàn năng lượng, việc trọng sinh ngoài ý muốn của cô chắc chắn sẽ kéo theo một người nữa nghịch chuyển không gian.

Cô dùng sức gõ mạnh vào đầu mình, bỏ đi, cô cũng không thể tự lộ ra thân phận của mình rồi tìm anh ấy hỏi đáp án. Dù gì cô cũng cảm nhận được rõ ràng lòng thành của anh ấy, như vậy là đủ rồi.

Bình Luận (0)
Comment