Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 392

Chương 392 - Chương 392 -

Buổi chiều sau khi ngủ dậy, chú Phương nói ý định muốn đi về nhà.

Mắt Phương Hồng Diệp đỏ lên nói: "Cha, mẹ, hai người mới tới đây hai ngày, còn chưa chơi hẳn hoi nữa, không thể ở lại thêm mấy ngày sao?"

Anh em nhà họ An cũng khuyên nhủ.

"Các con không cần nói nữa, hôm nay là 13 rồi. Ngày mai chúng ta đi thì vừa hay đến ngày 16 thì tổ chức xuân canh. Nếu cha không tự mình đến xem thì trong lòng sẽ khúc mắc suốt." Chú Phương lắc tay nói: "Chúng ta đích thân đến kinh đô chuyến này thấy được các con yên ổn sống cuộc sống ở đây thì cũng yên tâm rồi. Sau này ba đứa các con phải chung sống hòa hợp, có chuyện gì thì ngồi lại bàn bạc với nhau, đừng có hành động theo cảm tính.

Người vừa có tiền, vừa có quyền ở kinh đô rất nhiều, chúng ta chỉ là người dân bình thường, thi thoảng tránh khỏi phiền phức cũng tốt, biết chưa?"

Cả ba người gật đầu vâng lời, mọi người trong phòng, kể cả trẻ em cũng cảm nhận được nỗi buồn của sự chia ly.

"Được rồi." Thím Phương lau khóe mặt mình rồi nói: "Muốn chúng ta đến cũng rất dễ mà, đợi đến khi nào Tri Hạ muốn kết hôn hay Hồng Diệp hoặc Tri Hạ có con, chúng ta chắc chắn sẽ đến, có khi còn ở lại một khoảng thời gian nữa!"

Nói như thế, tâm tình của mọi người mới tốt dần lên, không nhịn được mặc sức tưởng tượng về tương lai.

Ba đứa trẻ nhà họ Phòng lần lượt ngồi sát bên An Tri Hạ, nhỏ giọng xuống nói chuyện. Đơn giản chỉ là thi thoảng viết thư, sẽ nhớ đến cô, cũng sẽ học tập thật tốt, đợi đến kỳ nghỉ thì sẽ đi cùng cha đến thăm cô.

An Tri Hạ buồn cười gật đầu đồng ý.

Phòng Viên đúng thật là về rất muộn, hình như lúc về cũng đã là rạng sáng, anh không dám đánh thức An Tri Hạ, chỉ đứng bên ngoài cửa sổ lớn phòng An Tri Hạ một lúc rồi mới thấp giọng chúc câu ngủ ngon.

An Tri Hạ mở mắt ra, quay đầu nhìn chiếc bóng in lên cửa sổ rồi lại lặng lẽ chúc lại câu ngủ ngon.

Cô dường như hơi hiểu được phần tình cảm giữa anh trai và chị dâu, người còn chưa đi nhưng bản thân mình đã nhung nhớ. Lúc có anh bên cạnh, bằng cách nào đó lòng cô sẽ bình tĩnh, yên ổn lại, tất cả sự xốc nổi đều lắng xuống. Giống như những đứa trẻ mạnh dạn bước bước lớn về phía trước, bởi vì chúng biết rằng chúng có bố mẹ dõi theo ở phía sau nên càng có thêm dũng khí đến cả trời đất cũng không sợ.

Sau khi tiễn hai nhà đi, An Tri Thu đưa em gái đi làm trước rồi mới đưa vợ mới cưới của mình đi báo cáo, sau khi căn dặn một lượt mới yên tâm đạp xe đi làm.

Những nhân viên bán hàng ở hợp tác xã đều bởi vì khoản lương khổng lồ được đề ra nên thái độ đều tốt hơn, khuôn mặt tươi cười như đang nở hoa sau quầy hàng, miệng cũng như được ngâm trong mật, mức doanh thu tăng lên trông thấy. Vị trí của hợp tác xã cung ứng và tiếp thị Đông Phong thuộc nơi hẻo lánh, đâu sợ phục vụ không theo nổi, cũng chỉ có mấy nơi xung quanh là phát lương thấp đến nỗi bình quân chỉ để cho người dân đủ mua mấy đồ vụn vặt, sắm sửa thêm chút gia vị.

An Tri Hạ lật xem sổ sách ghi chép mua bán trong siêu thị, thiên thời địa lợi nhân hòa, nếu như không giải quyết được vấn đề địa lợi và nhân hòa, trừ khi có đủ loại phương pháp liên tục nảy ra nếu không tất cả sự cố gắng bỏ ra lại giống như bỏ đá xuống giếng, chỉ lăn tăn vài gợn sóng rồi lại phẳng lặng như thường.

Cô dựa trên kệ hàng viết viết vẽ vẽ, cũng may là việc mà mình làm từ lúc trọng sinh đến giờ, tuy là lớn hơn một chút nhưng phù hợp với tư duy, không có cái gì quá sức. Nếu muốn giải quyết vấn đề ở hợp tác xã cung ứng và tiếp thị Đông Phong thì cô không thể dùng cách kinh doanh việc sau che lấp đường lớn, để tìm lối đi tắt.

Không nghĩ ra manh mối nào, dù gì một tháng nữa thì tất cả những doanh thu của hợp tác xã cũng được đưa ra, lúc đó cô mới tiến hành bước tiếp theo, An Tri Hạ lại tiếp tục tiết mục suy nghĩ.

"Tiểu An." Chủ nhiệm Hoàng khuôn mặt đầy kích động đi tới, hướng về phía An Tri Hạ vẫy tay chào nói: "Để Tiểu Mao làm hộ cháu, cháu qua đây, bác muốn nói với cháu cái này."

An Tri Hạ cười cảm ơn Mao Hiểu Hoan, đi theo chủ nhiệm vào phòng làm việc phía sau.

Bình Luận (0)
Comment