Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 394

Chương 394 - Chương 394 -

"Mọi người làm những cái gì thế?" An Tri Hạ cực kỳ tò mò công việc của ủy hội.

"Cái gì cũng lo, cũng khá thú vị." Phương Hồng Diệp mím môi cười, lộ ra hai chiếc má lúm đồng tiền ngọt ngào: "Cả buổi sáng nay chị đi theo mấy chị gái khác hóng chuyện."

Hai người vừa đi vừa nói cũng đến quán cơm, An Tri Hạ dẫn Phương Hồng Diệp làm quen một lượt với những người trong quán rồi lại tặng thêm mấy miếng socola. Ba người đang ngồi trên bàn ăn cơm, rau cải, trứng gà và mì sợi thêm cả dấm và dầu mè, phủ thêm một lớp rau thơm xanh mơn mởn và hành, cắt thêm ớt. Ăn nóng đến nỗi người ăn đổ cả mồ hôi, cực kỳ vui sướng.

Ăn cơm xong, họ bưng thêm tách trà vừa trò chuyện vừa uống.

An Tri Thu hỏi những vấn đề giống y hệt em gái mình.

Phương Hồng Diệp cười rồi báo cáo mọi chuyện như thường lệ: "Các chị gái đi làm ở ủy hội đều sống cùng một khu với chúng ta, còn chưa kịp đi làm em đã bị người ta kéo đi mất rồi. Khi em đến chỗ làm, có một chị gái khác phát cho em một cuốn ghi chép và cây bút, cùng nhau đến hiện trường.

Bọn họ phụ trách điều tra, em phụ trách ghi chép, chỉnh sửa lại. Kết quả là bởi vì cách sử dụng nhà vệ sinh công cộng không hợp lý mà gây nên mâu thuẫn, người trong thành phố lúc cãi nhau cũng chẳng kém người dân trong thôn mình là bao, mỗi một câu đều chọc vào nỗi đau của người khác."

"Em không sao chứ? Sau đó thì giải quyết như nào?" An Tri Thu lo lắng hỏi cô ấy.

"Không sao, bọn họ chỉ giỏi khua tay múa chân, hai chị ấy mỗi người kéo một bên rồi bị bọn họ chửi, đợi đến khi bọn họ chửi mắng mệt rồi thì hai chị ấy nói cho họ vài câu để hiểu rõ rồi giải tán." Phương Hồng Diệp nhún vai: "Sau đó một cụ bà không tìm thấy mèo, chị gái kia dùng loa nói vài câu, không lâu sau đó có một đứa bé ôm con mèo qua trả. A, còn có một gia đình bị mất trộm, không đi báo án mà chạy đến chỗ chúng em làm loạn lên, nói bọn em chỉ biết cầm tiền rồi hưởng thụ, đến vấn đề an toàn cũng không bảo vệ tốt.

Em tức lắm luôn, nhưng mấy chị ở đó thì vẫn rất bình tĩnh, đi một vòng rồi đến chặn đứa con nhà kia trong hợp tác xã."

Nói đến đây, mắt của Phương Hồng Diệp sáng lên: "Hạ Hạ, công việc mà em tìm cho chị thật sự cực kỳ hợp với ý chị! Mấy chị gái đó nhìn giống như đang diễn phim trinh thám trên tivi vậy, tất cả những vấn đề nan giải đều có thể xử lý được. Thú vị mà còn có tính thử thách."

An Tri Thu cười đầy chiều chuộng nói: "Em thích là tốt rồi, nhưng mà chúng ta vừa mới đến, vẫn nên chủ yếu là đi theo các chị học tập, nhất định không được hành động một mình, em biết chưa?"

Phương Hồng Diệp ngoan ngoãn gật đầu, giống y như học sinh tiểu học.

An Tri Hạ nằm sấp lên chiếc bàn, thu lại tầm mắt rồi nói chen vào: "Chị dâu, đây chỉ là ván cầu của chị. Chúng ta cứ coi như là học hỏi kinh nghiệm sống, còn nhiệm vụ chính của chị là cố gắng học tập.

Để em xem có quan hệ nào không, để tháng chín chị vào học lớp mười."

Câu nói vừa thốt ra, cả An Tri Thu và Phương Hồng Diệp đều sửng sốt, lộ ra biểu cảm rối rắm.

An Tri Hạ cười nói: "Yên tâm đi, không làm trì hoãn việc hai người sinh con đâu. Chúng ta cần là số lượng, để chị dâu tham gia kỳ thi giữa hoặc cuối kỳ, lấy được học bạ và giấy tốt nghiệp. Biết đâu lúc nào đó kỳ thi đại học được phục hồi lại, ba người chúng ta có thể cùng đi học đại học!"

Vừa nghe đến học đại học, bao nhiêu do dự của bọn họ nhanh chóng biến mất, gật đầu liên tục: "Học, nhất định phải học!"

Buổi tối An Tri Thu bắt đầu mở lớp ôn tập lại cho vợ mình, còn An Tri Hạ thì tiếp tục nghiên cứu tiết mục mới. Thật ra các loại hình văn nghệ cũng chỉ có thế, bởi vì sự hạn chế của thời đại, nội dung có thể phát triển được cũng chỉ có hạn. Nếu muốn quật ngã các đoàn biểu diễn khác như đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ đã từng thì thà dùng cách vụng về một chút: Đổi thang mà không đổi thuốc.

Năng lực mô phỏng của người Hạ Hoa rất mạnh, ở thời điểm đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ nổi danh khắp nơi thì những đoàn biểu diễn khác cũng mô phỏng theo, nhưng cũng chỉ bắt chước được hình thức bên ngoài.

Bình Luận (0)
Comment