Nhưng khẩu vị của khán giả đã được tiết mục của đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ nuôi dưỡng, không chịu nổi loại tiết mục chỉ có hình không có thần này. Lăn qua lăn lại vài lần, cuối cùng những đoàn biểu diễn kia cũng chịu buông tha, quy củ hoàn thành nhiệm vụ biểu diễn và tuần diễn cấp trên giao, không có thu nhập thêm, bọn họ chỉ có thể trơ mắt nhìn đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ khoác thêm một lớp lại một lớp vàng xen lẫn cảm xúc hâm mộ, ghen tị, hận.
Tư duy và trình độ thưởng thức của bọn họ đều bị thời đại giam cầm, trong khoảng thời gian ngắn không đột phá được. Nhưng An Tri Hạ lại có thể, một câu chuyện chỉ cần thêm vào một số yếu tố khác nhau lập tức trở thành câu chuyện khác, chỉ cần vận dụng thích đáng thậm chí có thể đuổi kịp và vượt qua câu chuyện ban đầu.
Nghĩ như vậy, An Tri Hạ đem toàn bộ tiết mục trước kia quay ra, bắt đầu tiến hành đổi canh. Tác động của bản lậu đối với bản gốc lớn đến mức làm cho người ta khó có thể tưởng tượng, giống như đê đập bị vỡ, trong thời gian cực ngắn có thể đem ưu thế của đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ xông tới mọi nơi.
Cô híp mắt cười như hồ ly, cô chỉ bán tiết mục, cũng không phải không thể sáng tạo cùng loại hình, hơn nữa cô lăn lộn hơn mười năm, kỹ thuật trang điểm điêu luyện đến mức như thay mặt, còn có nhiều mỹ phẩm gia trì như vậy, lại làm mấy cái chứng cứ giả ở chỗ Kinh Hiểu Sinh, cũng đủ để cô lấy thân phận nhiều người tiến hành gửi bản thảo, mà không bị đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ phát hiện.
An Tri Hạ là một người theo phái hành động, liên tục chọn ra ba chương trình cùng loại, thừa dịp giờ nghỉ trưa đạp xe đến khu Chiêu Dương, tùy tiện tìm mấy hòm thư gửi thư ra, mà địa chỉ nhận thư thì tương ứng với phòng bảo vệ nhà máy lớn hơn một ngàn người.
Để làm việc dễ dàng, cô đã bỏ ra một số tiền lớn, lấy được tất cả tư liệu nhân sự trong hồ sơ từ chỗ Kinh Hiểu Sinh, sau đó áp dụng hình thức treo máy, quét vào máy tính, tự động nhận dạng thành hình thức văn bản. Về sau nếu như biết tên người, trên tư liệu có ghi chép, cô chỉ cần nhập vào là có thể tra được.
Ngày mười tám rất nhanh đã tới, cô tan tầm về nhà sớm, thay áo len cao cổ màu đen, quần ống suông, áo khoác dạ cách Thiên Điểu, trang điểm theo phong cách hoa đào trang nhã, chải đầu Hách Bản, mang theo túi xách da cá sấu màu vàng gừng, đi giày cao gót năm cm.
Bộ quần áo này vừa không khác người, lại mang theo một loại kiêu ngạo ngạo nghễ.
An Tri Thu đưa cô đến tổng bộ công ty cung cấp tiêu thụ khu Đông, lo lắng xác nhận hết lần này đến lần khác: "Không cần anh đi cùng sao? Muộn thế này chỉ có một mình em, anh và chị dâu em đều không yên tâm."
An Tri Hạ cười cười, giơ chân lên làm lộ ra vũ khí sắc nhọn sáng bóng kia, nói: "Anh, mỗi ngày hai anh em chúng ta đều rèn luyện, em có thực lực gì anh còn không biết sao? Đàn ông bình thường không làm gì được em, hơn nữa bây giờ công việc trị an không tệ, khắp nơi đều có người đi tuần tra, chỉ cần em tùy tiện hét to một tiếng, kẻ xấu cũng bị dọa chạy thôi."
"Nếu thật sự không được, em cởi giày cũng có thể đánh cho răng anh ta rơi đầy đất, đúng rồi..." Vừa nói cô cúi đầu lấy ra một cái máy mini phun sương từ trong túi xách của mình: "Em còn chuẩn bị nước ớt, đảm bảo để cho anh ta có ấn tượng sâu sắc, cũng không dám trêu chọc phụ nữ nữa!"
An Tri Thu trừng mắt nhìn em gái một cái: "Dù em có lợi hại hơn nữa, anh trai cũng không yên tâm."
"Đồng chí An." Bỗng nhiên một chiếc xe cổ màu đen từ trong tổng bộ đi ra, đi qua bên cạnh bọn họ thì hạ cửa sổ xe xuống, bộ trưởng Lý cười nói: "Cậu yên tâm, chờ tham gia triển lãm tranh xong, tôi bảo tài xế đưa đồng chí Tiểu An đến đầu ngõ của các cậu."
Người ngồi bên cạnh anh ấy là một phu nhân trẻ tuổi xinh đẹp mặc áo dạ màu đỏ rượu. Thân thể cô ấy nhìn ra ngoài cửa sổ dò xét, con ngươi trong suốt nhìn hai anh em nhan sắc cực cao, còn chưa thưởng thức đủ đã bị người đàn ông ấn trở về.