Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 397

Chương 397 - Chương 397 -

"Không chê, không chê." Mao Mạn Tịch liên tục xua tay: "Lần trước Hồng Ngân Bồn mang đến một rương thịt gà, bọn chị còn không đủ chia."

"Đồng chí Mao..."

Không đợi người kia nói xong, Mao Mạn Tịch lập tức lắc đầu nhắc tới: "Không nghe không nghe, vương bát niệm kinh..."

An Tri Hạ nhìn là một người sảng khoái, yêu hận rõ ràng, có thù lập tức báo lại ngay tại chỗ. Nhưng nhân duyên của cô trong giới cũng không tốt lắm, thật sự là do cô lớn lên tốt, người lại quá mức ưu tú, làm cho những người xung quanh cảm thấy áp lực bội phần.

Mà cô cũng không thích lục đục với ai trong giới, cho nên bản thân không chỉ chưa từng yêu đương, ngay cả bạn thân cũng chưa từng có.

Nhưng đến nơi này, cô không có danh hiệu Tam Tê Thiên Hậu, chỉ là một cô gái nhỏ bình thường có dáng dấp đặc biệt xinh đẹp, ngược lại có quan hệ không tệ với Phương Hồng Diệp, hôm nay lại khiến Mao Mạn Tịch tràn ngập hứng thú.

Hai cô gái nói chuyện với nhau suốt dọc đường, khiến nước miếng tài xế và Lý Hán Khiêm như muốn tràn ra, bụng cũng không khống chế được mà kêu ùng ục.

Kinh đô rất lớn, ngoại trừ các lãnh đạo tụ tập ở khu trung tâm thành phố, bốn phía còn có khu Đông thành, khu Tây thành, quận Chiêu Dương và khu Thái Phong, hơn nữa chính là ngoại ô thành phố, sau này là địa phương trọng điểm khai phá khu thành phố mới. Trong đại viện khu Đông thành này là các ông lớn công thần khai quốc, ông Dương thuộc về một trong số đó. Quận Chiêu Dương tập trung ba phần tư phú hộ, khu Tây thành thì bao gồm một phần hai nhà máy kinh đô, các phương diện của khu Thái Phong không tính là nổi bật, nhưng thực lực tổng hợp cũng không thể khinh thường.

Triển lãm thư pháp của ông cụ Bạch Nghĩa Bình này được tổ chức tại phòng tranh Phong Thái ở khu Thái Phong. Mùa đông trời ngắn, chờ bọn họ đến hành lang thư họa, trên đường gần như không có người đi đường, chỉ có ánh đèn trong trẻo nhưng lạnh lùng giống như bảo vệ đứng sừng sững ở hai bên.

Xe hơi lui tới lui đi một chiếc nối tiếp một chiếc, bồi bàn mang theo găng tay trắng tiến lên mở cửa cho khách mời. An Tri Hạ nhìn kiến trúc châu u màu trắng, hồ phun nhạc neon cùng khách mời trang phục lộng lẫy tham dự nối liền không dứt, khiến cô hơi hoảng hốt, giống như trở về hiện đại.

"Không ngờ buổi tối ở kinh đô cũng náo nhiệt như vậy." Cô không nhịn được cảm thán.

Mao Mạn Tịch chui ra, mặc kệ người đàn ông vươn tay ra, nhăn nhăn mũi len lén làm mặt quỷ, khoác cánh tay An Tri Hạ, cười nói: "Đời nào cũng có quan to quý nhân, chỉ là người ngoài không biết mà thôi."

Cha của Bạch Quân Nhã là phó hội trưởng hiệp hội thư pháp, hiện giờ xin phòng tranh tổ chức đại thọ sáu mươi tuổi cho cha, còn mời rộng rãi nhân vật nổi tiếng nhã sĩ, thể hiện địa vị siêu phàm của nhà họ Bạch hiện giờ.

An Tri Hạ vừa vào hội trường đã bị mọi người chú ý tới, đèn chùm thủy tinh trên đầu đem ánh sáng chiếu lên người cô. Áo khoác dạ màu đen trắng thiên điểu cách thắt lưng, nổi bật ở trong đám khách mời, hơn nữa dung nhan vốn đã xinh đẹp của cô, lập tức chọc cho rất nhiều nam sĩ di chuyển tụ lại về phía bên này. Mà những người phụ nữ thì nghiến răng, mắng thầm, đây là yêu tinh ngàn năm móc được vị lãnh đạo nào!

Lý Hán Khiêm tiến lên một bước, chắn trước mặt hai vị nữ sĩ, lạnh lùng cảnh cáo liếc mọi người một cái. Phần lớn mọi người đều dừng bước, nhưng có một số người thật sự không sợ.

Một thanh niên ăn mặc âu phục hoa văn mặt trắng đi lên trước, lấy hai ly Champagne từ trong mâm bồi bàn bưng: "Ui, đây không phải bộ trưởng Lý của hợp tác xã cung ứng tiếp thị khu Đông thành sao?"

"Không phải là vị cách cách (ý chỉ phi tần thời xưa) thâm cư nào đó chứ?" "Mỹ nhân xinh đẹp như vậy sao có thể không có bạn trai che chở chứ? Cô thấy tôi thế nào?"

Nói xong anh ta đưa sâm banh qua, cười hỏi.

Bình Luận (0)
Comment