Người ta thường thích giả heo ăn thịt hổ, bảo trì thực lực, hạ thấp sự cảnh giác của đối thủ, vui vẻ cởi bỏ khúc mắc. Hiện giờ cô tới đây thì mọi việc lại xảy ra ngược lại. Thực lực của cô chỉ có thế, chỉ là thế lực của cô dường như đã bằng con số không, cảm giác giống như thịt Đường Tăng bị phơi bày trước mặt mọi người, nếu không giả vờ làm hổ, để người khác cảnh giác, đề phòng thì cô đã bị người ta ăn thịt từ lâu rồi.
Hơn nữa, có ai dám nói rằng cô mềm mại, yếu ớt, không có chút phòng hộ nào? Đến con mèo còn có móng vuốt sắc nhọn đó!
Thế nhưng, An Tri Hạ cười tủm tỉm nhìn ông cụ Tiêu, nhớ lại chút thông tin của nữ chính trước kia, cô bật cười xấu xa nói: "Viện trưởng Tiêu? Tôi biết ông nha!"
Chỉ một câu nói đã thành công lôi kéo sự chú ý của đám quần chúng hóng hớt. Ông cụ Tiêu này có y thuật rất tốt, nhưng làm người quá cứng nhắc, ngay thẳng, coi trọng chuyện mặt mũi, hay ra vẻ, nếu không phải lãnh đạo thường xuyên khám sức khỏe chỗ ông ta, e rằng chúc viện trưởng cũng không được duy trì.
Bọn họ rất muốn nghe mấy loại tin tức như này!
Ông cụ Tiêu chau mày, hừ lạnh nói: "Lão phu làm nghề y nhiều năm, bệnh hoạn nhiều đếm không xuể, nhưng cô gái xinh đẹp như này mà tôi không có chút ấn tượng gì."
Thế nhưng, An Tri Hạ lại không mang đến tin tức như mọi người mong chờ, cô tiến lên nhỏ giọng nói: "Trước kia tôi có được biết ông Tiêu từ chỗ dì Trần. Hay nói đúng hơn, tôi quen biết con gái của dì Trần là Kỳ Vân Lan."
Ông cụ Tiêu dần mất đi kiên nhẫn, vừa bước vào trong vừa có chút không vui: "Tiểu Trần đã rời khỏi nhà tôi cách đây 20 năm, nếu muốn lôi kéo mối quan hệ với tôi thì cô không cần vòng vo xa xôi như vậy. Nếu cô có người bệnh cần khám chữa, cứ đi đăng ký xếp hàng là được."
An Tri Hạ nghẹn họng, nhà ai có bệnh nhân cơ chứ!
"Nghe nói thanh niên trí thức Kỳ phạm tội, bị ép buộc phải lao động cải tạo nông trường, đúng lúc hôm kia tôi về quê, đi ngang qua nhà dì Trần nghe dì ấy nói chuyện mới biết được chuyện của Tiêu Gia Hòa và thanh niên trí thức Kỳ."
Bước chân ông cụ Tiêu hơi ngừng lại, không nhịn được cao giọng: "Con cái nhà tôi có liên quan gì với con bé kia chứ! Cô đừng ăn nói lung tung!"
Vẻ mặt mọi người vô cùng kỳ quái, chỉ mong có thể cắt cái tai lại gần một chút để nghe rõ sự tình. Đứa nhỏ chính trực đối đầu với lão già ngay thẳng, quá kích thích rồi.
Lý Hán Khiêm ôm trán kéo cô vợ nhỏ đứng nhìn từ phía xa xa, chuẩn bị sẵn tinh thần tiến lên dập lửa. Anh ấy thề, chờ đến lúc trở về phải dạy cho con nhóc kia một trận, để nó bị đày đến công xã xa hơn mới được.
"Sao lại nói lung tung?" An Tri Hạ quệt miệng, vẻ mặt chân thành nói: "Ông Tiêu, không chữa được bệnh trong nhà thì sao chữa được bệnh thiên hạ? Ông biết dì Trần đang nói cái gì không?"
"Cô nói thử xem, tôi đây ngay thẳng chính trực, không sợ cô nói bậy!"
Cô thực sự rất muốn mắng người rồi đó, có thể nói chuyện đàng hoàng được không, muốn thúc đẩy cốt truyện lại thành nói bậy ư? Nhưng cô vẫn nhẫn nại nói: "Rõ ràng thanh niên trí thức Kỳ đã đi lao động cải tạo, không có liên hệ với thế giới bên ngoài, hơn nữa chuyện lao động cải tạo cũng đã được thông báo với người nhà. Nhưng hình như dì Trần không biết việc này, còn khoe khoang với người ngoài, nói rằng thanh niên trí thức Kỳ xuống nông thôn sẽ mệt mỏi, đau người, mỗi tuần đều gửi cho cô ấy chút đồ dùng và tiền bạc qua đường bưu điện, tháng sau có thể đổi sang căn nhà mới."
"Người ta muốn giữ thể diện không được sao?"
"Được chứ, nhưng dì ấy còn nói, vì sao con gái mình lại được nhận nhiều đồ tốt như vậy là do con gái dì ấy và con gái nhà họ Tiêu sinh cùng một ngày, lúc sinh ra hai đứa còn nằm cạnh nhau nên dính chút may mắn của nhà họ Tiêu!"