"Bậy bạ, toàn là thứ mê tín. Cũng mà Tiểu Trần đã rời đi, nếu không nhà họ Tiêu không còn chút mặt mũi nào với người ngoài chỉ vì cái miệng của bà ta." Ông cụ Tiêu cả giận nói.
"Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy khó chịu, rõ ràng thanh niên trí thức Kỳ không phải là người quá xuất sắc, sao lại có nhiều thứ tốt như vậy? Chẳng lẽ thanh niên trí thức Kỳ đã hợp tác với đám bắt cóc kia, ăn cắp đồ dùng mang về nhà? Nhưng tôi suy nghĩ lại, cảm thấy không có khả năng, ngoài việc cô ta có xu hướng chống cự lại tôi, có chút ham hư vinh, bản tính dối trá, sinh lòng hãm hại tôi thì cô ta không phải người hãm hại người khác. Việc này có thể đến bưu cục điều tra là rõ.
Tôi sợ mình bỏ sót việc gì nên quyết định theo dõi cô ta hai ngày, lúc này mới phát hiện ra tiền bạc cô ta nhận được đều từ tay con gái cả nhà họ Tiêu. Hơn nữa, tôi thấy mặt mũi hai người họ cũng giống nhau, không nói chắc tôi còn tưởng cùng một mẹ sinh ra đấy."
Ông cụ Tiêu run rẩy toàn thân, suýt chút nữa đứng không vững.
An Tri Hạ vội vàng đi lên, đỡ ông ta đến chỗ nghỉ ngơi, rót một ly trà hoa cúc: "Cũng thật kỳ quái, nhà họ Tiêu có đãi ngộ khá tốt, sao dì Trần nghĩ quẩn thế nào, không làm bà vú nữa, ôm đứa nhỏ rời đi vậy?"
"Cô, thật sự nhìn thấy Tiểu Trần đến thăm Kha Kha?"
"Đương nhiên, 5 điểm thị lực còn có thể nhìn nhầm ư?" An Tri Hạ lấy hai bức ảnh từ trong túi: "Ông nhìn thử xem có phải là dì Trần không?"
Đây là ảnh cô dùng điện thoại di động chụp lại, có qua xử lý một chút, một là ảnh chính diện của dì Trần, một là ảnh hai người gặp nhau trong vườn hoa nhỏ.
Không ngờ rằng việc mình trọng sinh sẽ tạo hiệu ứng cánh bướm, khiến nữ chính và nam chính phải lao động cải tạo như này. Có được hào quang vai chính, bọn họ sẽ yên ổn, bình an sống ở đó, chỉ là không biết bọn họ sẽ mang thân phận nào để trở về.
Tư khi cô lấy được thông tin từ chỗ nữ chính, với độ nhạy bén của cô, cô cảm thấy ông trời chắc chắn sẽ cho nữ chính một thân phận rõ ràng, chắc vẫn là người dành được toàn bộ sự yêu thích của mọi người mà thôi.
Nhà họ Tiêu là rồng trong ngành y, không ai có thể tranh giành vị trí, ông cụ Tiêu luôn là viện trưởng, con trai cả tham dự nghiên cứu khoa học tại Viện Khoa học, mang về thành tích rất xuất sắc, con trai thứ hai ở kinh đô làm chủ nhiệm bệnh viện quân y. Năm đứa cháu cũng tài giỏi, từ nhỏ đến lớn chính là "con nhà người ta" điển hình.
Nhưng bọn họ cũng có nỗi bất hạnh riêng, bà lão Tiêu đột ngột mắc bệnh tim, qua đời từ mười mấy năm trước, bà cả Tiêu vì che chở con mà bị xe tải xô ngã, không bao giờ đứng dậy được nữa, bà hai Tiêu sinh được Tiêu Mai Kha thì bị rong huyết rồi qua đời.
Liên tiếp hứng chịu bi kịch, người nhà họ Tiêu cũng có chút nản lòng thoái chí, càng thêm yêu chiều đứa con gái duy nhất, bọn họ ngày càng tập trung vào sự nghiệp hơn nữa.
Sau khi An Tri Hạ xem xong tư liệu về nhà họ Tiêu, trong đầu cô đã xuất hiện vở kịch máu chó. Đành chịu thôi, vì cô đã xem quá nhiều phim ảnh, không đến hàng ngàn cũng phải hàng trăm, mà đống kịch bản kia có thể nhét đầy được một căn phòng. Hơn nữa, để cải thiện khả năng diễn xuất, cô rất muốn quan sát tác phẩm của những người khác, cốt truyện hỗn loạn nhường nào cũng có thể xảy ra.
Người ta hay nói tiểu thuyết bắt nguồn từ sinh hoạt thường ngày nhưng cuộc đời chính là một vở kịch không cần kịch bản trước. Hơn nữa, thế giới mà cô xuyên qua được lấy từ một cuốn tiểu thuyết, cho dù đó có là sự thật thì vẫn còn rất nhiều biến cố xảy ra để ủng hộ nam nữ chính thành công mỹ mãn.
Tuy rằng, thân phận của nữ chính vô cùng bình thường nhưng khi đó, cô không gây chuyện gì với nữ chính mà.