Giống như là bữa tiệc mừng thọ, người nhà họ Bạch hao tổn tâm tư và tiền của chuẩn bị mở tiệc. Bọn họ thuê hiệp hội bảo tồn thư pháp đến tận nơi rồi lại mang mấy bức tranh đẹp của mấy ông già trong hội treo lên tường, thậm chí còn có không ít giải thưởng, còn sợ tiệc mừng thọ không có người ủng hộ sao?
Biết hai ông bà cụ sẽ đến, mấy người già trong hội cũng đến, tiểu bối bọn họ đương nhiên cũng phải đi theo hộ tống nhưng bọn họ đâu có quyền lên tiếng ở đây, chỉ có thể cúi người nghe chuyện mà thôi.
Tiệc mừng thọ được tổ chức thành công, người nhà họ Bạch cũng chuẩn bị tươm tất, gọn gàng, xinh đẹp, sau này có làm việc thì người khác cũng đồng ý giúp đỡ. Quả thật có rất nhiều điểm tốt!
Căn cứ vào độ khó dễ, giải thưởng từ một phần nhỏ, rồi đến hai, năm, mười, nếu có thể hoàn thành việc đánh giá bức tranh thì người chơi có thể nhận 180 đồng tiền! Thời đó, 180 đồng là một khoản tiền khá lớn.
Nếu đoán đúng hai bức tranh thì người chơi sẽ nhận được một chiếc trụ tráng men từ hiệp hội thư pháp; ba bức tranh thì phần thưởng là bút máy hàng hiệu; bốn bức tranh là một cái quạt điện; năm bức tranh là một chiếc xe đạp; sáu bức tranh là một chiếc máy khâu; bảy bức tranh là một chiếc máy ghi âm; tám bức tranh là một cái tivi đen trắng; chín bức tranh là một chiếc tivi màu và mười bức tranh là một chiếc xe máy do Ý sản xuất trị giá hàng ngàn nhân dân tệ. Cuộc chơi mang đến cảm giác khác biệt, vô cùng quyền lực và độc đáo, cho dù đã từng nhìn thấy thứ này ở tương lai nhưng An Tri Hạ vẫn không thể rời mắt khỏi phần thưởng.
"Có thể giành được hết sao?" An Tri Hạ không nhịn được hít hà một hơi.
"Đúng vậy." Nhìn dáng vẻ tham tiền không chút che giấu của cô, Khương Sĩ Minh trêu chọc cô: "Nếu như cô có thể đánh giá được 50 bức tranh dọc hai hành lang này thì có thể mang hết phần thưởng đi, còn có phần thưởng lớn nhất, bao gồm năm chiếc xe máy vô cùng phong cách của các hãng khác nhau!"
Hoặc nhà họ Bạch cố tình làm thế, nhìn thì có vẻ hoành tráng, rất nhiều giải thưởng nhưng người giành được chúng có bao nhiêu? Thậm chí mọi người còn suy đoán rằng hơn một nửa phần thưởng đều đến từ chỗ phó giám đốc bách hóa Đại Lâu - Phòng Thế Khôn cho mượn?
An Tri Hạ khẽ vuốt ngón tay, nhìn hành lang treo ba trăm tác phẩm thi họa, cười nói: "Để xem nào, nếu đoán được phân nửa chỗ này thì được bao nhiêu nhỉ? Là hai nghìn năm trăm đồng, tương đương với mười năm tiền lương của tôi!"
Lời này vừa nói ra, mọi người đã vô cùng sửng sốt, còn có chuyện như vậy sao? Chắc lúc nhà họ Bạch chuẩn bị bữa tiệc đã phải mời những người da mặt mỏng đến, thế thì mới không có ai dám lấy hết. Như vậy thì bọn họ mới hào phóng bỏ tiền ra như thế.
Giống như việc gia chủ dọn một bàn trái cây, điểm tâm cho khách, có người nào mặt dày đến nỗi bỏ cả vào túi mang đi?
Chỉ là An Tri Hạ không chơi như thế mà muốn dẫn dắt mọi người theo cùng.
Bọn họ dám cho thì cô cũng dám muốn!
Rốt cuộc thì đây là hai nghìn năm trăm đồng, không phải hai ba mươi đồng, cũng không phải hai ba trăm nhỏ lẻ, cũng tương đương với vài năm tiền lương của bọn họ!
"An Tri Hạ, cô quá vô sỉ." Bạch Quân Nhã cũng vừa vặn thấy, tức giận đến nỗi dậm chân nói: "Cô có chút liêm sỉ nào hay không, nhà của chúng tôi muốn cổ vũ mọi người quan tâm đến tinh hoa dân tộc, cao nhã luận thư luận hoa, phần thưởng chỉ là phụ mà thôi."
"Trong thông báo có nói là không thể đâu, có tiền mà không lấy thì đúng là đứa ngốc. Người cao nhã sẽ không ăn cơm, mặc quần áo sao? Đâu có ai không cần tiền cơ chứ? Hóa ra các người chỉ dùng thứ này để thu hút người ta tới, sau đó nói người ta thấp kém? Có tự vả quá không vậy." An Tri Hạ tấm tắc thở dài: "Chơi không nổi thì không cần chơi, mất hứng!"
Sắc mặt mọi người cũng không được tốt, bọn họ không suy nghĩ tới phần thưởng kia nhưng không cần và không cho là hai khái niệm khác nhau.