"Không phải sao, chỉ một ít chuyện vặt vãnh, không có gì đáng ngại." Cô chỉ về phía một đám phụ nữ cho Bạch Quân Nhã: "Giờ đứng xem chuyện vui là được."
Lý Hán Khiêm tò mò hỏi cô: "Đánh người ta rồi lại tát người ta một cái, vậy mà bọn họ còn phải cung kính, mang ơn cô?"
"Còn không phải sao?" An Tri Hạ cười nói: "Tôi có thực lực hơn người vậy đó, đến đâu chẳng được ngợi khen? Đâu đến lượt mấy kẻ nhãi nhép nào đó để ý cơ chứ."
Hai người phụ nữ kéo tay nhau đi ngắm tranh, phía sau còn một đám người nhàm chán nhiều chuyện.
"Nhóc con, nghe nói năm ngoái hợp tác xã cung ứng tiếp thị Đông Phong tặng câu đối xuân. Câu đối xuân này do cô viết sao?"
"Tôi có nhìn qua rồi, nét chữ tinh tế, uyển chuyển không giống một con nhóc như cô có thể viết ra. Nếu không có bản lĩnh mười mấy năm thì rất khó viết được!"
An Tri Hạ cười nói: "Lúc đó, tôi trực tiếp viết tặng, còn có thể là giả sao? Thư pháp không phải là chuyện một sớm một chiều là được, mỗi ngày kiên trì luyện tập vài nét bút thì ai cũng có thể làm được mà. Nhưng tôi không phải người dự thi, chỉ là tôi muốn chiều lòng khách một chút mà thôi, chữ viết rõ ràng, đẹp mắt, ngụ ý tốt lành, dán ở trước cửa cầu mong một năm bình an hoà thuận vui vẻ thôi."
"Cô gái nhỏ không cần khiêm tốn như vậy." Một ông lão đứng bên nghe được, nở nụ cười vuốt ve chòm râu: "Cô vừa nói chữ viết của ông cụ Bạch chẳng ra gì, không bằng cô viết thử một chút để chúng ta đánh giá xem sao?"
Vừa dứt lời, bọn họ đều kích động tiến lên: "Đúng vậy, tôi nhìn cô gái này cũng có chút kiến thức, nếu không sẽ không thể viết được chữ đẹp như vậy. Hơn nữa, cô còn là người phụ trách viết kịch bản cho đoàn trưởng Thư, bây giờ cô để mọi người nhìn xem là thật hay giả."
"Thật giả ư?" An Tri Hạ có chút hứng thú hỏi.
Một bà lão tích cực giảng giải cho cô hiểu: "Đương nhiên, đồng chí Bạch Nghĩa Bình trong giới thư pháp có chút danh tiếng nhưng không thể so sánh với đại văn hào trước kia, một đám ông già bà già ở đây còn chưa đến tuổi mừng thọ nữa là.
Chính người này đã dẫn chúng tôi đến nơi này cổ vũ.
Hầy, nói đến cũng thật đáng tiếc, sao bọn họ lại náo loạn rồi đập phá đồ đạc như vậy nhỉ? Rất nhiều tác phẩm xuất sắc đều bị huỷ hoại, đó toàn là tác phẩm tinh túy nhất đây! May mắn là ban lãnh đạo phản ứng cũng nhanh, cho người thu dọn những đồ còn sót lại.
Không phải ông chủ nhà họ Bạch là phó hội trưởng hiệp hội thư pháp hay sao? Vì ông cụ Bạch mà anh ta đã hỏi mượn rất nhiều món đồ quý giá tới đây để mọi người cùng chiêm ngưỡng, để thêm niềm vui, anh ta còn trộn lẫn nhiều tác phẩm với nhau, che tên và con dấu để mọi người cùng đoán thử.
Phải đoán đúng được tên tác giả, niên đại, bối cảnh sáng tác và ý nghĩa thì mới được phần thưởng!"
"Phần thưởng là gì?" An Tri Hạ hỏi.
"Cô gái à, chúng tôi cần chú ý đến phần thưởng kia sao?"
"Xem phần thưởng nhiều hay ít, biết đâu tôi đoán trúng thì sao." Cô mỉm cười.
"Ôi trời, đồng chí nhỏ khẩu khí cũng lớn đấy, chẳng lẽ còn muốn ẵm hết giải thưởng về nhà?" Mọi người chỉ cảm thấy vô cùng buồn cười, chỉ chỉ mục thông báo dán ở chỗ giấy hồng: "Tự đi xem đi."
Nhà họ Bạch từng là thương hộ, cho dù xã hội có thay đổi trong niên đại vừa qua thì bọn họ vẫn còn lưu lại không ít thứ tốt, thông qua Bạch Quân Nhã cũng kiếm được không ít vàng bạc châu báu từ tay nhà họ Phòng. Bởi vì của cải quá nhiều nên bọn họ rất có tiếng nói với các vị lãnh đạo, thường ngày còn có của cải mở đường nên không ai dám ra tay với bọn họ.