"Đây là dì." An Tri Hạ tùy ý giới thiệu người phụ nữ kia.
Phương Hồng Diệp cười ngọt ngào gọi một tiếng dì.
"Dì họ Đông, cháu cứ gọi là dì Đông đi..." Dì Đông nói, người đã bước vào trong sân nên chỉ có thể mỉm cười. Nhớ lần trước hai anh em nhà họ An gây náo loạn một trận, ánh mắt bà ta sáng lên, lắc lắc rổ vội vàng đi ra ngoài mua chút đồ, thuận tiện báo tin với mấy chị em tốt.
"Đây chính là người em đã nói với chị, bà ta sống ở phòng phía Đông, đặc biệt rất thích làm mai cho người khác, bà ta chính là người thu xếp cho Khang Hiểu Hoa vào cửa nhà họ An. Bà ta chỉ làm việc vì tiền mà thôi, rất thích buôn chuyện khắp nơi." An Tri Hạ nói nhỏ với chị dâu: "Chị dâu, chị thấy bà ta thì có thể trốn đi. Dì Đông không có liêm sỉ, cứ thấy trai xinh gái đẹp, dù đã lập gia đình hay chưa thì bà ta cũng tìm cách chia rẽ!"
Phương Hồng Diệp kinh ngạc trừng lớn đôi mắt: "Sao người thành phố còn kỳ quái hơn cả người thôn quê vậy?"
"Có gì đâu? Người thành phố có văn hóa nên rất quy củ, để ý thể diện hơn người thôn quê, có nhiều dụ hoặc lại càng dễ sa đọa."
Hai người vừa nói chuyện vừa vào sân, An Tri Thu đẩy xe đi theo phía sau.
"Giơ tay lên, không được nhúc nhích." Một cặp anh em sinh đôi lớn lên giống nhau như đúc cầm nhánh cây, chạy tới chỗ hai cô gái: "Kẻ ngốc kia, các người từ đâu tới đây? Nhanh giao đồ vật trên người ra đây, bằng không tôi sẽ bắn chết các người!"
Còn có ba đứa trẻ khác cũng chạy tới, vòng qua chỗ các cô vây quanh chỗ An Tri Thu treo đồ vật trên xe.
An Tri Hạ rút nhánh cây từ chỗ An Quốc Võ, giả vờ rượt đuổi đám nhóc kia.
"Ui, chị gái này đánh người!" Một đứa trẻ sáu bảy tuổi căm tức nhìn An Tri Hạ, gào lên một tiếng, gân cổ gào tên người nhà: "Mẹ ơi, mẹ ơi, thằng ba sắp bị mụ đàn bà xấu xa này đánh chết rồi!"
An Tri Hạ đen xì mặt, cô còn chưa kết hôn đâu, sao đã bị coi là đàn bà rồi?
Mấy đứa trẻ khác thấy cô lạnh mặt, khí thế hùng hồn cũng không dám tiếp tục tác quái, chỉ là chúng nó vẫn không chịu từ bỏ: "Các người mau lấy đồ tốt ra, nếu không mẹ tôi sẽ ra đó, mẹ tôi không tha cho cô đâu!"
Nhưng hai đứa trẻ song sinh kia đã thay đổi sắc mặt, cả hai liếc nhau, cười hì hì tiến lên, túm lấy quần áo An Tri Hạ: "Anh hai, chị hai, hai người đã trở lại? Chúng em rất nhớ anh chị đó!"
An Tri Hạ lôi kéo chị dâu lắc mình tránh thoát, ghét bỏ xách theo bọn họ vào trong sân. Rất nhanh, cô đã tìm được tông đơ điện ở siêu thị, sau khi mở ra, cô ra lệnh cho bọn nhóc lại gần, đột nhiên có tiếng vang trên đầu.
Trong nháy mắt, tông đơ điện bị lấy đi, một dúm tóc đầy dầu mỡ, tro bụi bị cô ném vào túi nilon.
Hai đứa nhỏ chỉ cảm thấy có thứ gì đó lướt qua cổ và đầu mình, lông tơ trên người dựng cả lên, da gà cũng nổi lên. Bọn họ lúng túng từ bỏ giãy giụa, cũng gân cổ gào thét mẹ đến cầu cứu.
Cửa nhà họ An bị mở ra, một người phụ nữ trung niên mặc áo hồng có hoa trắng, mái tóc dày nặng, làn da ngăm đen với khuôn mặt dài xách theo chiếc chày cán bột, khí thế hừng hực lao ra. Khang Hiểu Hoa còn mang theo đứa con trai khỏe mạnh nhất đi cùng.
"Sao lại, sao lại, các người lớn như vậy mà còn bắt nạt trẻ con? Định bắt nạt nhà họ Khang chúng tôi mọi lúc mọi nơi sao?" Bà Khang nhìn ba người ăn mặc sạch sẽ, dáng vẻ xinh đẹp mà sửng sốt vô cùng, bà ta chỉ có thể cắn răng nén giận quát lớn.
Một đám trẻ con vội lẻn đến sau lưng bà ta, làm mặt quỷ với An Tri Hạ.
An Tri Hạ buông tay, hai đứa song sinh cũng chạy ra phía sau Khang Hiểu Hoa. Cô cười nhạo nói: "Đây là nhà họ Khang ư? Khi nào thì người nhà họ An dọn đi rồi vậy? Sao tôi không biết nhỉ?"
"Tri Thu, Tri Hạ đã trở lại?" Khang Hiểu Hoa lạnh mặt nhàn nhạt chào hỏi: "Cha hai đứa cứ nhắc mãi, vào nhà sẽ ấm áp hơn."