Vóc dáng Tề Lệ Quyên không cao, lúc này hai chân đã cách mặt đất một khoảng, toàn bộ trọng lượng cơ thể đều dồn vào tay An Tri Hạ đặt trên cổ. Cô ta dùng sức bẻ tay An Tri Hạ nhưng chẳng lay động đối phương dù chỉ một chút, cho dù móng tay cô ta có bật máu thì vẫn không thể lay chuyển, hít thở không thông.
Đầu óc cô ta mơ hồ, gương mặt đỏ bừng, miệng không thể nói ra một câu. Theo bản năng cô ta đá chân lung tung, sợ hãi như chìm giữa đại dương mênh mông, có thể dìm cô ta chết ngay lúc nào. Mùi vị nước tiểu cũng tí tách chảy đầy đất từ cổ chân cô ta!
Người nhà họ Khang chứng kiến dáng vẻ hung ác của An Tri Hạ cũng sợ tới mức ngây ngốc tại chỗ, không ai dám bước qua ngăn cản.
"Hạ Hạ." An Tri Thu thấy Tề Lệ Quyên đã bắt đầu trợn trắng mắt, anh ấy ôm An Tri Hạ vào trong lòng, gắt gao ôm chặt lấy cô, trấn an nói: "Không có việc gì, đều đã qua rồi. Hạ Hạ, đừng vì loại người này mà làm bẩn tay em."
An Tri Hạ tóm lấy quần áo anh trai, chui đầu vào vòng tay ấm áp có mùi xà phòng nhàn nhạt, nức nở: "Anh, anh ơi!" Cơ thể cô khẽ run rẩy vì sợ hãi.
Cuộc sống này không hề công bằng với hai anh em bọn họ, chỉ trong nháy mắt, vậy mà cô có thể nhìn thấy kết cục của An Tri Thu. Kỳ Vân Lan thấy người sang bắt quàng làm họ, chặn đứng An Tri Thu, cô ta lợi dụng thế lực người nhà cưỡng chế trường học đuổi anh ấy đi, còn rêu rao rằng phẩm chất anh ấy vô cùng xấu xa.
Vì có vết nhơ, An Tri Thu có đi nơi nào cũng bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, không thể làm việc yên ổn. Anh ấy nản lòng thoái chí, còn Khang Hiểu Hoa vì muốn chiếm lấy nhà họ An, muốn để anh ấy cưới Tề Lệ Quyên vừa bị từ hôn.
An Tri Thu đương nhiên không muốn, vì thế người nhà họ Khang tính kế vu oan cho anh ấy để hàng xóm chứng kiến. Hoặc cưới Tề Lệ Quyên, hoặc chờ ngồi tù chịu tử hình. Không còn mong chờ với thế giới này, An Tri Thu phẫn nộ, căm hận đánh mất lý trí, trực tiếp cầm rìu đồng quy vu tận cùng hai mẹ con Khang Hiểu Hoa.
Trong đầu An Tri Hạ dừng lại ở hình ảnh An Tri Thu nằm trên sàn nhà. Trông anh ấy tuấn tú, sạch sẽ, con người trong vắt không vẩy bẩn nhưng máu chảy tràn lan, dường như anh ấy không biết đau đớn, sợ hãi là gì, khóe môi còn mang theo nụ cười giải thoát, lẩm bẩm: "Mẹ, Hạ Hạ, con nhớ mọi người..."
"Anh ơi..." Cô khóc lóc như một đứa con nít: "Sẽ tốt thôi, chúng ta sẽ không bị mấy kẻ xấu xa đó hủy hoại đâu!"
Anh trai tốt như thế, vì sao lại có kết cục thê thảm vậy chứ?
"Được." Anh ấy ôm chặt lấy cô, ánh mắt lạnh băng nhìn bọn họ: "Tôi hỏi lại một câu, các người có dọn đi hay không? Hay để tổ dân phố tới đuổi các người đi hay nếm thử cảm giác bị trật khớp?"
"Điên rồi, các người bị trúng tà rồi." Bà Khang rùng mình, run rẩy trả lời: "Mọi người, mau thu dọn đồ vật, cái nhà này chỉ toàn người điên, không được sạch sẽ. Mỗi lần hai anh em bọn họ tới là lại có chuyện, lại đổ máu, đi, chúng ta đi!"
Lúc này chị dâu Khang cũng không lớn tiếng nữa, kéo hai anh em Tam Bảo vào trong lòng ngực, vào nhà lục tung đồ đạc, nhanh chóng rời đi.
Mãi một lúc sau Tề Lệ Quyên mới hoàn hồn, hai tay bò dưới đất cũng rời đi, còn cao giọng hô hoán cô giết người. Vừa rồi An Tri Hạ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, có lẽ sẽ bóp chết cô ta thật nên trong thời gian ngắn, Tề Lệ Quyên chẳng thể nào mở miệng nói chuyện.