Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 419

Chương 419 - Chương 419 -

"Nếu có người vi phạm quy định trong tổ dân phố ấy mà." Phương Hồng Diệp cười khẽ nói: "Tôi cũng làm việc ở tổ dân phố đây, có nghe chị gái đồng nghiệp nói qua, những kẻ trục lợi phải đặc biệt nghiêm trị! Người ta cũng không muốn vì mấy đồng tiền lẻ mà gánh trách nhiệm, cuối cùng vẫn phải đẩy người đi thật xa. Các người không chỉ bị đuổi về quê mà còn phải nộp một khoản tiền phạt rất lớn, nếu không sẽ bị tống vào đồn cảnh sát. À đúng rồi, thôn trưởng của các người cũng sẽ bị liên lụy theo đó."

"Chị dâu à, chị và anh trai đi tìm người của tổ dân phố đi." An Tri Hạ nhàn nhạt nói: "Đây là nhà họ An chúng ta, cũng không phải là nhà họ Khang, nào có chuyện đi thăm người thân rồi ở lại một năm như thế?"

"Cô, các người đừng hù dọa tôi, cô tưởng chúng tôi không biết sao? Xung quanh hàng xóm có rất nhiều họ hàng thân thích đến ở tạm mà." Bà Khang tự tin, lớn tiếng nói: "Nếu các người tố cáo chúng tôi, chúng tôi cũng tố cáo bọn họ, xem những người đó có làm náo loạn, khiến các người bị mất việc hay không!"

"Bà cứ việc làm loạn, nhưng tôi thật sự không nhìn ra có một ai đủ bản lĩnh để khiến ba người chúng tôi mất việc. Làm sao các người có thể qua được tổ chức chứ. Tôi cho các người một cơ hội, còn không mau dọn đi?"

"An Chí Bình đáng chết kia! Mẹ vợ và chị dâu của cậu sắp bị hai đứa cháu này làm khó đến chết rồi." Bà Khang từ mép giường lao xuống mặt đất, vỗ đùi bắt đầu gào khóc: "Người ta nói con rể là nửa đứa con trai, trời ơi, con rể nhà này chỉ biết kéo chân sau, che chở cho con ruột, đâu có quan tâm đến vợ và ba đứa con trai kia đâu!

Tôi đúng là người phụ nữ số khổ mà, cậu hứa hẹn cái gì cơ chứ, hiện tại lại lôi kéo gia đình nhà tôi xuống bùn, để người ta không thấy một chút điểm tốt nào từ nhà chúng ta cả, sao cậu khôn đâm tường chôn cùng mấy người kia đi chứ.

Đàn ông mà nhìn không ra cái gì, kéo chân nhà tôi rồi còn đánh người nhà tôi nữa, hiện giờ còn muốn đuổi mẹ vợ ra khỏi nhà!"

An Chí Bình ngồi một bên nghịch chiếc bật lửa, yên lặng không nói chuyện.

"Hồng Diệp, chúng ta đi." An Tri Thu kéo Phương Hồng Diệp ra cửa.

Tề Lệ Quyên đi đến trước ánh mắt nhà họ Khang, tiến lên ưỡn ngực đứng ngay trước cửa: "Các người muốn đi ra ngoài sao." Cô ta ngửa đầu nhìn dáng vẻ An Tri Thu trắng nõn thanh tú, bật cười nói: "Dù sao thì tôi cũng không sợ cậu động chạm đến tôi, cùng lắm thì tôi chịu chút oan ức làm vợ kế mà thôi. Người ta nói, nữ hơn ba ôm gạch vàng, con nhóc kia sao hiểu được tâm tư đàn ông. Chắc cậu cũng từng thấy thân thể tôi rồi..."

Nghe xong lời này, An Tri Hạ trực tiếp xoay người, một ít ký ức của nguyên chủ chen chúc lao ra, ghìm lại lửa giận sắp thiêu rụi lý trí của cô!

Cô híp mắt, không chút khách khí dương tay đánh đối phương: "Tôi còn là tổ tiên nhà cô được đó!"

Từ trước đến nay An Tri Hạ không cần mắng chửi người quá thô tục, chỉ dùng lời nói châm chọc khiến người ta e ngại mà thôi. Nhưng giờ phút này, cô có xúc động muốn làm thịt người ngay trước mắt! Khang Hiểu Hoa nuôi được hai đứa con gì không biết, một đứa suốt ngày nhớ thương em gái, một đứa thì cả ngày chỉ muốn câu dẫn em trai.

Nếu ngay từ đầu cô tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ thì sẽ không xúc động đến táo bạo như này. Nhưng một năm qua, cô luôn ở cùng với An Tri Thu, hưởng thụ sự yêu chiều của anh trai, bản thân cô đã coi anh ấy là người quan trọng nhất của mình, đâu đến lượt kẻ khác làm vấy bẩn.

Chút tính nết dịu hiền của con cháu nhà giàu kia đều đã bị chôn vùi thật sâu khi đến thế giới này, không đợi mọi người phản ứng, bàn tay mười ngón đã hạ xuống. Khóe mắt cô đỏ tươi đè cổ Tề Lệ Quyên trên tường, hàm chứa sát ý nói: "Nhìn cái gì? Anh trai tôi nhìn cái gì của cô? Chỉ là một đống phân chó, nhìn vào còn bẩn cả mắt, cô còn tưởng cô là thứ gì ngon lành lắm sao?"

Bình Luận (0)
Comment