An Tri Hạ lặng lẽ nhìn Phan Hỷ Vũ một lúc, đợi đến khi Phan Hỷ Vũ phát cáu đến mức không nhịn được nữa, thì trên môi cô mới nở ra một nụ cười: "Được, chuyện đàm phán tiếp theo tôi sẽ giao cho cô."
Phan Hỷ Vũ mỉm cười gật đầu, cô ấy lập tức ra hiệu cho một chiếc xe cổ còn mới sáu phần chạy vụt tới."Chị, lên xe đi, chúng ta đi nói chuyện công việc!"
Trên xe, có một thanh niên khoảng hơn hai mươi tuổi, đội một chiếc mũ beret che lại khuôn mặt, nhếch môi, gật đầu với An Tri Hạ.
"Được rồi, anh Tiểu Ngũ, đây là chị của chúng ta, đừng giả vờ thần thần bí bí nữa, lái xe mà tầm nhìn bị che khuất sẽ rất nguy hiểm đó." Phan Hỷ Vũ mỉm cười bước về phía trước, cô ấy cởi mũ của người đó ra và chỉ tay vào mái tóc bị ép thành những vết hằn sâu của anh ta, cười không ngừng.
Tiểu Ngũ giật lại chiếc mũ, anh ta đánh nhẹ vào cô nhóc nghịch ngợm kia. Sau khi đội lại mũ lên đầu, anh ta mới đỏ bừng mặt chào hỏi An Tri Hạ.
Bọn họ nhận từng bức từng bức thư một, sau đó, mới cùng các đoàn trưởng ký thỏa thuận. Bởi vì bọn họ cùng nhận ủy thác của các đoàn biểu diễn này, vì vậy, đề xuất của Phan Hỷ Vũ cho bọn họ đều giống như nhau, đều là một nghìn đồng cho mỗi buổi biểu diễn cùng với một căn nhà phúc lợi không hề nhỏ. Sự hợp tác chỉ có thể diễn ra khi chân thành cho nhau đầy đủ các lợi ích, không ai là kẻ ngốc để bị lợi dụng cả.
Sau một hồi, trong tay An Tri Hạ đã có thêm sáu chìa khóa của mấy căn nhà ba phòng ngủ có diện tích hơn chín mươi mét vuông, có giá thị trường hơn ba ngàn đồng. Bây giờ, tiền thuê nhà quá rẻ, cô lại không cần đến tiền nên sẽ để nhà trống, đợi mười năm nữa chuyển nhượng rồi mới tính tiếp.
Trên đường đi, Phan Hỷ Vũ liên tục xin An Tri Hạ chỉ dạy về "kỹ thuật cải trang", cô ấy còn cố gắng hết sức để thuyết phục An Tri Hạ gia nhập Kinh Bát Tiên và trở thành Cửu Quy Chân Nhân!
An Tri Hạ: "..."
Cô gặp phải một cô gái có thể lừa người giỏi hơn mình, thảo nào cô ấy ở trong Kinh Bát Tiên, Tiểu Kinh Ba đúng không?
"Dừng, dừng lại, cô nói một hồi khiến não tôi to hết lên rồi." An Tri Hạ vội vàng đưa tay ra hiệu dừng lại: "Tôi là người rất tùy hứng nên không thể gia nhập Kinh Bát Tiên của các cô được, tôi cũng không có cách nào giúp các cô trở thành Cửu Quy Chân Nhân được, nhưng mà chúng ta có thể hợp tác với tư cách là đối tác vì lợi ích chung của nhau!
Về kỹ năng cải trang, nó không khoa trương như cô nói đâu, chỉ cần hóa trang một chút là được, thứ duy nhất cần kỹ thuật là nói bằng bụng vì đòi hỏi phải sử dụng miệng, lưỡi, cổ họng, mũi và các kỹ xảo phát âm, để học thì khá khó. Tuy nhiên, bình thường cũng sẽ không cần giả giọng quá phức tạp hay quá chuẩn xác đâu, tôi sẽ dạy cho cô một số kỹ xảo phát âm, đủ để cô dùng nó cho công việc."
"Em muốn học, em muốn học." Phan Hỷ Vũ gật đầu liên tục: "Chị Tri Hạ, em có nên bái chị làm sư phụ không? Không được, em phải về xin cha mẹ chuẩn bị lễ bái sư tốt nhất cho em!"
"Không cần trang trọng như vậy đâu." An Tri Hạ kéo Phan Hỷ Vũ lại, cô bất đắc dĩ nói: "Không phải kỹ năng gia truyền, cô học mấy ngày là học được thôi."
Phan Hỷ Vũ gãi má, suy nghĩ được một lúc thì cô ấy mới trịnh trọng nói: "Chị Tri Hạ, chị có muốn gì không? Chỉ cần em học được kỹ năng này, cho dù có lên núi đao xuống biển lửa thì em cũng chẳng ngần ngại!"
"Vậy thì dùng chút lòng thành giúp tôi để mắt tới nhà họ An và nhà họ Khang, với lại chú ý xem kết quả xét nghiệm ADN bên phía ông Tiêu đã có hay chưa. Đúng rồi, còn phải để mắt đến động tĩnh của đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ." An Tri Hạ nói mà không chút khách khí.
"Chuyện nhỏ." Phan Hỷ Vũ đồng ý mà không cần suy nghĩ gì.
Đột nhiên, phải tạo ra tám tiết mục mỗi tháng khiến cho đầu óc của An Tri Hạ không có thời gian để nghỉ ngơi. Cô kết hợp các đặc điểm của các đoàn biểu diễn lại với nhau, rồi đặt ra phương hướng phát triển, cô sẽ cố gắng hết sức bám vào phương hướng đó khi tạo tiết mục.