Hiếm khi thấy An Tri Hạ cười hả hê mà nói: "Bây giờ Khang Hiểu Hoa không cần giả vờ nghèo nữa, lương của một người nuôi bảy người, bà ta còn phải chịu sự tống tiền từ nhà mẹ đẻ, thật sự bà ta rất nghèo."
Tâm trạng An Tri Thu rất tốt, nên anh ấy đặc biệt nấu một bàn đồ ăn ngon mời mấy người Phan Hỷ Vũ một bữa.
Không lâu sau, có một phóng viên nổi tiếng từ thành phố Thượng Hải đến thủ đô để học tập và nghiên cứu đã chụp lại vụ bê bối của đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ, sau đó đăng trên một tờ báo ở Thượng Hải, tờ báo này được phát hành rộng rãi trên cả nước. Đội ngũ lãnh đạo của đoàn biểu diễn thủ đô rất tức giận, trước sự thúc ép của Hoa Thắng và các đoàn biểu diễn khác, đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ đã bỏ qua việc chỉnh đốn lại mà tuyên bố đóng cửa luôn, tất cả các nhà lãnh đạo đều bị sa thải.
Những người khác thì được phân đến làm ở các đoàn biểu diễn khác nhau, từ những người học việc, việc họ có thể trở thành nhân viên chính thức trong tương lai hay không phụ thuộc vào năng lực và cơ hội cá nhân của mỗi người.
Trong chốc lát đã khiến cho những người ở trong đoàn biểu diễn đều lo sợ, người phía trên thì đang theo sát, người phía dưới lại không dám động đậy, các đoàn biểu diễn được quản lý một cách có trật tự hơn trước.
Mối nguy của đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ đối với An Tri Hạ đã hoàn toàn được giải quyết!
Nhà họ Bạch có được buổi biểu diễn đầu tiên như sự mong muốn của họ, đoàn biểu diễn Hoa Thắng bắt đầu nỗ lực tập luyện, phấn đấu có được thứ hạng tốt trong cuộc thi đoàn biểu diễn vào mùa xuân để có thể thay thế vị thế độc tôn trong sáu tháng qua của đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ.
Lúc chuyện này kết thúc thì đã là giữa tháng ba rồi, ông Tiêu nhờ người chuyển lời đến cô.
An Tri Thu không yên tâm để An Tri Hạ đi trước một mình, anh ấy cũng lo lắng về kết quả kiểm tra nên hai anh em tranh thủ cuối tuần để về quê nhà của ông Tiêu.
Một trong số các cháu trai của ông Tiêu đã đặc biệt ra cổng đón họ, nhìn vẻ mặt nghiêm túc và phức tạp trên mặt của những đồng chí trẻ tuổi trong nhà họ Tiêu, An Tri Hạ nhướng mày, xem ra cuộc sống này khá là máu chó.
Bệnh viện Đạt Hữu thuộc quận Chiêu Dương, ông Tiêu sống trong khu nhà dành cho gia đình ở phía sau bệnh viện, đó là một căn nhà gạch đỏ nhỏ có tầng hai, bên ngoài còn có một khu vườn không hề nhỏ. Khi nhà người khác trồng rau để bàn ăn phong phú hơn, thì nhà họ Tiêu lại không như vậy, ai đi ngang qua cũng không khỏi lắc đầu đầy tiếc nuối.
Nhà họ Tiêu là một gia đình tốt như vậy, sao lại có một đứa cháu gái trông thì tầm thường, lại còn bị ghét bỏ như vậy chứ?
Hai anh em nhà họ An vừa bước vào cửa, xỏ dép vào thì thấy ông Tiêu đang chắp tay sau lưng, hất bộ râu nhìn họ.
"A, ông thật sự phải nuôi thay người khác một đứa cháu gái hơn hai mươi năm sao?" Khóe môi An Tri Hạ tự động nhếch lên: "Thật ra thì ông cũng không có bất lợi."
"Cô gái, sao cô có thể nói rõ ràng việc đang cười nhạo trên nỗi đau của người khác như vậy chứ hả?" Ông Tiêu tức giận đến mức suýt chút nữa là nhảy dựng lên.
"Cháu nói lời từ tận đáy lòng mà." An Tri Hạ nghiêm túc giải thích: "Nếu muốn trả thù ai đó, cách tốt nhất là nuôi con gái của họ ở một nơi không tốt. Đợi đến khi trả đứa con gái đó về nhà, nó sẽ làm loạn cuộc sống của mọi người trong nhà. Ngược lại, họ cũng không nuôi dạy con cái của bạn cho tốt, hãy nhìn cách mà đồng chí Kỳ Vân Lan đã tự đưa mình vào trại lao động kìa."
Ông Tiêu trực tiếp ôm ngực vì đau lòng, điều này không chỉ chứng tỏ rằng nhà họ Tiêu không nuôi dạy con cái tốt, mà còn nói rằng nhà họ Tiêu có gen xấu.
Ngay lúc này lại có tiếng huyên náo ở tầng dưới, tất cả đàn ông nhà họ Tiêu đều xuất hiện, ngoại trừ ông lão tóc bạc trắng, thân hình hơi mập mạp, trên mặt có nếp nhăn và những vết đồi mồi ra thì những người còn lại đều cao ráo - những anh chàng chân dài với ngoại hình cực kỳ đẹp trai.
Khi An Tri Hạ nhìn thấy họ, cô lướt nhìn từng người một.
An Tri Thu nhìn thấy vậy thì sắc mặt hơi tối sầm lại, may mắn là anh ấy đã đi theo, nếu để một mình cô đối mặt với sáu người đàn ông nhà họ Tiêu, thì liệu rằng thanh danh của cô có còn hay không? Nhà họ Tiêu làm việc rất tất trách, cho dù chuyện trong gia đình không thể công khai ra ngoài thì họ cũng phải suy nghĩ đến cô.
Nhưng mà, đàn ông nhà họ Tiêu đều là thẳng nam, khi làm việc đều không có sự phân biệt giữa nam và nữ, chuyện bây giờ lại rất gấp gáp nên không thể suy nghĩ được nhiều.
"Ngồi đi." Ông Tiêu tức giận nói, rồi ném mấy túi tài liệu lên bàn trà, để anh em nhà họ An tự mình xem.