An Tri Hạ không nhìn kết quả kiểm tra của bọn họ, mà cầm báo cáo giám định của nhà họ Tiêu và Tiêu Mai Kha lên trước. Cái túi đó chứa nhiều tài liệu nhất, bao gồm dữ liệu thực nghiệm đã được kiểm tra liên tiếp bảy lần, số liệu mỗi lần kiểm tra đều cho thấy sự khác biệt rõ ràng về gen của nhà họ Tiêu, khả năng Tiêu Mai Kha là cháu gái nhà họ Tiêu chưa đến 10%.
Vì đây chỉ là kết quả kiểm tra sơ bộ, chỉ cần không vượt quá 70%, thì đều sẽ được xác định là không phải!
"Vậy nên, ông Tiêu, ông đã phái người đi đón Kỳ Vân Lan rồi à?" Đặt báo cáo xuống, An Tri Hạ nhướng mày hỏi.
Ông Tiêu ho nhẹ một tiếng, nghiêm túc giải thích: "Vào lúc tôi nhận được kết quả báo cáo lần đầu tiên, tôi đã lập tức phái người đi điều tra gia đình tiểu Trần, cũng như kiểm chứng tình hình năm đó khi bọn nhỏ được sinh ra ở bệnh viện.
Năm đó, tiểu Trần và vợ ông hai cùng sinh một lúc, bởi vì lúc ấy thiết bị chữa bệnh có hạn, hai bên gia đình lại vô cùng thân thiết, cho nên cả hai đã sinh đứa trẻ trong cùng một phòng. Do một bác sĩ phụ sản và hai y tá tiến hành đỡ đẻ, nhưng mà đã 20 năm rồi, vị bác sĩ phụ sản kia đã chết vì bệnh, còn hai y tá kia cũng được điều động đi xa để hỗ trợ công cuộc xây dựng Tây Bắc.
Chỉ có điều, phòng tư liệu của bệnh viện bị cháy lớn, mọi tài liệu bên trong đã bị thiêu rụi. Tạm thời chúng tôi không có manh mối gì, chỉ có thể yêu cầu chuyên gia đi điều tra tìm kiếm, xem thử có thể tìm được hai y tá năm đó hay không.
Còn về tiểu Trần, sau khi sinh con chưa đủ một ngày đã từ chức trở về nhà, những năm gần đây, bà ta đối xử với con gái của mình không tốt cũng không xấu, tựa như mặc kệ con bé sống sao thì sống. Một năm trước, trong nhà cần phải có một đứa trẻ về nông thôn làm thanh niên trí thức, những việc sau đó cô cũng biết rồi đó."
An Tri Hạ đặt tay lên tay vịn ghế sô pha, gõ nhẹ. Thông tin mà cô lấy được từ chỗ Kinh Hiểu Sinh còn chi tiết hơn thế này nữa, trước khi nữ chính sống lại, cả cuộc đời cô ta không có bất kỳ điểm nổi bật nào, chỉ là một lao động rẻ mạt trong một gia đình trọng nam khinh nữ, bị bắt cống hiến, không khác gì những cô gái khác mà thôi.
Sau khi nữ chính trong tiểu thuyết trọng sinh, cô ta và nam chính cùng nhau cố gắng thi đậu trở về thủ đô bằng khả năng của mình, bởi vì biết kiếm tiền lại còn hào phóng, cho nên cô ta và nhà mẹ đẻ ở chung cũng không tệ lắm, tận hưởng sự tôn kính của chị dâu, em dâu và thậm chí là cả mẹ ruột.
An Tri Hạ không thấy bất kỳ sự không hợp lý nào, nói cách khác, Kỳ Vân Lan có thể là cháu ruột của nhà họ Kỳ, nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào chứng minh cô ta bị người khác cố ý mang đi.
Trong tiệc mừng thọ của ông Bạch, cô đã nói những lời đó dựa vào cảm giác mạnh mẽ với cốt truyện, và sự thật quả nhiên như cô đã suy đoán, Tiêu Mai Kha không phải là cháu gái của nhà họ Tiêu.
Nhưng cô vẫn còn cảm thấy có điều gì đó rất kỳ lạ nhưng không thể nói ra được.
"Ông Tiêu đã kiểm tra được nguyên nhân vì sao trong nhà liên tiếp nhận được tin dữ chưa?"
Một câu này khiến sắc mặt của tám người đàn ông nhà họ Tiêu trong phòng trở nên vô cùng khó coi, bi thương bao trùm cả người bọn họ. Con trai cả nhà họ Tiêu nói với giọng hơi khàn khàn: "Trước khi tìm được hai y tá đó, chúng tôi không thể tiến hành điều tra vụ em dâu rong huyết sau sinh. Mười hai năm trước, mẹ của tôi đột ngột lên cơn đau tim tại nhà, đã qua đời vì không kịp cứu chữa, lúc ấy chỉ có Tiêu Mai Kha mới tám tuổi ở bên cạnh. Bảy năm trước, vợ tôi dắt Tiêu Mai Kha đi dạo phố, bị một chiếc xe tải lớn - lẽ ra không nên xuất hiện ở đó - tông chết trên đường, tài xế chạy trốn đến giờ vẫn không biết tung tích. Bởi vì bị hai việc này kích thích, nên Tiêu Mai Kha có chút vấn đề về tinh thần, hễ nhắc tới, Tiêu Mai Kha sẽ lập tức nổi giận phát điên, cho nên, chúng tôi..."