Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 438

Chương 438 - Chương 438 -

An Tri Hạ rũ mắt suy nghĩ rồi nói: "Nếu, giả sử như Tiêu Mai Kha không có vấn đề về tinh thần, như vậy, tất cả mọi thứ đều là do cô ta giả vờ, vậy thì có lẽ cô ta có liên quan đến cái chết của bà Tiêu và dì Tiêu. Nhưng mà nếu nói thân phận của cô ta do có người nhúng tay vào, thì chỉ dựa vào nhà họ Trần, hình như không có nguồn lực lớn như vậy."

Sắc mặt người nhà họ Tiêu thay đổi không ngừng.

Cô dừng lại một chút, rồi chần chờ nói tiếp: "Tốt nhất, mọi người cũng nên đi kiểm tra xem gen của Kỳ Vân Lan có trùng khớp với nhà họ Tiêu không."

"Đây là chuyện đương nhiên!" Ông lão Tiêu hừ lạnh.

"Đứa cháu gái ruột thịt này của ông cũng không đơn giản. Gia đình ông nên điều tra kỹ càng một chút." An Tri Hạ lắc đầu tràn đầy đồng cảm mà nhìn về phía bọn họ.

"Việc này cô cũng không cần phải bận tâm đâu." Trong mắt ông lão Tiêu tràn đầy hả hê: "Cô nên tự quan tâm chuyện nhà mình đi."

An Tri Hạ liếc nhìn đối phương, bình tĩnh cầm túi hồ sơ viết tên An Chí Bình. Dữ liệu trong đó cho thấy khả năng em ấy và ông An có quan hệ huyết thống là dưới 10%, kết luận là không có quan hệ máu mủ. Cô cũng không kinh ngạc mấy, năm đó ở tỉnh Giang Châu, Khang Hiểu Hoa bị người ta cưỡng hiếp, lại còn bị chặt đứt chân, về đến nhà không những không chịu nằm nghỉ dưỡng trên giường mà còn có con với ông An, trai già đẻ ngọc, 80% đứa nhỏ này là con ngoài giá thú.

Trên mặt cô không có gì khác thường, đưa báo cáo cho anh trai ngồi bên cạnh, tiếp tục xem hồ sơ của An Quốc Văn và An Quốc Võ. Ồ, vậy mà hai người này cũng không phải là con của An Chí Bình!

"Con bé này sao còn cười được nữa? Không phải là ngu người luôn rồi chứ?" Biết ba đứa em trai đều không phải con của nhà mình, còn cười được như vậy cũng chỉ có cô. Ông lão Tiêu không nhìn thấy vẻ mặt cô biến sắc, không khỏi cảm thấy thất vọng: "Có phải cô đang cảm thấy vui mừng vì trong nhà không có ai có thể tranh đoạt tài sản với hai anh em cô nữa đúng không?"

An Tri Hạ không trả lời, đưa hồ sơ qua cho anh trai, cầm lấy hồ sơ của mình và anh trai. Khi cô nhìn thấy khả năng có quan hệ máu mủ giữa bản thân cô và anh trai với An Chí Bình chưa đến 10%, nhịn không được kinh ngạc đứng lên, trong lòng ngổn ngang không biết nên vui hay buồn.

"Những báo cáo này có chính xác không vậy?" Phản ứng đầu tiên của An Tri Hạ là trừng mắt hỏi ông Tiêu: "Sao toàn bộ kết quả đều là không có quan hệ máu mủ vậy?"

"Nè, nhóc con có ý gì? Cô đang hoài nghi tính chính xác của xét nghiệm à? Người làm y học và nghiên cứu khoa học như chúng tôi, luôn tuân thủ thái độ nghiêm túc và cẩn trọng, chúng tôi sẽ không bao giờ đùa giỡn với kết quả của báo cáo xét nghiệm. Yên tâm, chúng tôi xét nghiệm có làm kiểm tra lại, độ chính xác của kết quả đạt đến 99%, hơn nữa xét nghiệm được thực hiện nhiều lần, cũng đủ để loại trừ 1% sai lầm kia." Ông Tiêu ung dung ngồi trên ghế sô pha, ôm tay thưởng thức sắc mặt biến đổi liên tục của cô gái nhỏ, cười nhạo: "Hay là cảm thấy cha cô nuôi một đám nhóc nhà người ta, không tin nổi còn có người ngốc tồn tại như vậy?"

An Tri Thu cầm báo cáo, nhìn qua nhìn lại, nhắc mãi: "Không thế nào." Biểu cảm trên mặt không biết là vui hay buồn: "Sao có thể như vậy?"

An Tri Hạ cảm thấy bản thân cô như rớt vào cốt truyện vô cùng máu chó, cô chỉ là một vai phụ trong tiểu thuyết thôi, sao cũng bị sắp đặt tình tiết chó má như vậy.

Rời khỏi nhà họ Tiêu, hai anh em đều hơi hoảng hốt, suốt cả đường đi không nói tiếng nào, vùi đầu đạp xe, thậm chí còn quên đi nhờ xe khách, cứ như vậy mà đạp về nhà.

Tới trước cửa nhà, đột nhiên An Tri Thu phanh gấp, nhìn khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của em gái, đôi mắt anh ấy sáng ngời cười nói: "Hạ Hạ, mặc dù anh không biết thế hệ trước đã xảy ra chuyện gì, cha của chúng ta là ai, cũng không muốn đi tìm hiểu rõ ràng. Nhưng anh muốn cảm ơn ông ta, đã mang em đến cho anh. Hạ Hạ, chúng ta về nhà thôi!"

Bình Luận (0)
Comment