An Tri Hạ dừng chân, trong lòng cô đột nhiên dâng lên nỗi sợ.
Nếu như có một ngày anh ấy biết được cô không phải là An Tri Hạ thật sự, thì anh ấy sẽ làm gì? Rốt cuộc An Tri Hạ mới thực sự là người cùng anh ấy vượt qua nỗi đau mất mẹ, chịu đựng những ngày tháng gian khổ dưới tay mẹ kế, là em gái ruột đã sống nương tựa với anh ấy mười tám năm.
Nhưng ý tưởng này nảy sinh rồi biến mất, cô cười rạng rỡ: "Anh, chúng ta về nhà thôi!"
Ai có thể nghĩ đến chuyện hoang đường như hồn nhập xác chứ? Cô ở trong thân thể của An Tri Hạ, vậy cô chính là em gái ruột của An Tri Thu, đây là sự thật không thể nào thay đổi.
"Cả hai người cuối cùng cũng về rồi." Phương Hồng Diệp vừa nghe tiếng động đã vội chạy ra ngoài, thở phào nhẹ nhõm, cười tiến đến đón hai anh em cô, nhưng cửa lớn còn chưa kịp đóng, cô ấy đã bị chồng ôm chặt trong lòng. Cô ấy ngẩn người ra, cảm thấy tâm trạng biến động rất lớn của chồng mình, đỏ mặt vỗ vai anh ấy, sau đó vừa lo lắng vừa nghi ngờ nhìn về phía An Tri Hạ.
An Tri Hạ mang vẻ mặt chua chát, xuống xe, đóng cửa lại, nhẹ nhàng thở dài: "Hai người ôm tiếp đi, dù sao anh trai cũng không còn còn yêu em nữa." Bình thường, mỗi khi tâm trạng anh trai không tốt, anh ấy đều sẽ ôm cô an ủi, bây giờ đặc quyền ấy đã thuộc về chị dâu.
Thật là chua, cô chính là quả chanh thành tinh* treo trên cây chanh!
*Nguyên văn là 柠檬精 (chanh tinh): là một từ thông dụng trên internet, dùng để chỉ những người ghen tị với người khác.
An Tri Thu dở khóc dở cười kéo cô lại, cốc đầu cô một cái: "Ngày nào không trêu ghẹo anh trai và chị dâu em là cả người em khó chịu phải không? Đạp xe nửa ngày trời không mệt sao, không đói bụng sao?"
An Tri Hạ cười hì hì chạy vào nhà rửa tay thay quần áo, ngồi trong căn phòng ấm áp, ăn uống no say đã đủ khiến cô cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
"Ghen tị với anh chị làm gì, này, thư người yêu em gửi đến này." Phương Hồng Diệp vào phòng lấy một bức thư ra, cười nói: "Còn gửi tới một bao tải đựng rất nhiều đồ vật, chị kéo vào phòng cho em rồi."
An Tri Hạ làm mặt quỷ với cô ấy, lấy thư, nhưng miệng vẫn trêu chọc hai người: "Không sớm không muộn, lại cố tình đưa thư cho em ngay vào lúc này, còn không phải là chướng mắt em, muốn đuổi em đi sao, được rồi, em biết rồi, em để không gian cho hai người tâm sự suốt đêm đây."
Cho dù bây giờ An Tri Thu và Phương Hồng Diệp đã quen bị cô trêu chọc, nhưng cũng nhịn không được trợn mắt, cười mắng: "Em đừng có được lợi rồi còn khoe khoang!"
Về phòng của mình, An Tri Hạ nhìn nét chữ rồng bay phượng múa thể hiện niềm vui sướng của người viết trên bức thư, trong lòng cũng cảm thấy vui lây. Cô đặt bức thư sang một bên, bắt đầu mở chiếc bao tải phình to.
Có thể là khi ở thôn Hà Đường, bọn họ thường xuyên ăn cơm với nhau nên Phòng Viên biết rõ cô thích ăn thịt, mà thôn Hà Đường còn dựa lưng vào núi lớn, trại chăn nuôi ở công xã cũng phát triển rất mạnh mẽ, lúc này, hơn nửa bao tải là các sản phẩm từ thịt đã được hút chân không.
Gà quê mập mạp, thịt lợn đen dai ngon đậm đà, thịt cừu thơm ngon, thịt bò thích hợp để làm bít tết, đủ loại thịt thú săn phổ biến trên núi, còn có cả cá tôm được bắt ở sông vào mùa đông!
Trừ những thứ này ra, nửa còn lại đều là da thỏ cùng màu đã được xử lý.
Cho dù là ở hiện đại cũng không có ai hào phóng đến nỗi tặng cho người ta cả bao thịt và da thỏ như vậy, cô dở khóc dở cười, trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào. Bức thư này hẳn là anh lén bọn nhỏ viết gửi cô, bởi vì đây là bức thư được gửi đi trước khi anh tới thủ đô nên nội dung bức thư cũng xem như là đúng mực, không bày tỏ nhiều tình cảm.
Đọc đi đọc lại ba bốn lần, An Tri Hạ mới ngồi vào bàn, bắt đầu viết thư trả lời.
Cô chống cằm suy nghĩ hồi lâu, viết ngắn gọn những việc phát sinh gần đây, lại không nhịn được phàn nàn rằng bây giờ trong mắt anh trai chỉ có chị dâu thôi, còn cô chỉ là cô gái nhỏ đáng thương trong nhà, thật sự rất đáng thương.