Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 440

Chương 440 - Chương 440 -

Lại nghĩ tới lần nào anh cũng gửi một bao đồ to qua cho cô, mà cô chỉ gửi cho anh đặc sản thủ đô qua bưu điện, cảm thấy bản thân có vẻ hơi thiếu thành ý. An Tri Hạ lục tìm phiếu định mức của mình, nhìn thấy phiếu len sợi, chợt nhớ tới lần trước Phòng Viên nhìn thấy áo lông trên người anh trai, anh thường xuyên ám chỉ trước mặt cô anh cũng muốn có một cái.

Cái gì mà "Anh trai em thật là hạnh phúc, nhiều năm như vậy rồi anh chưa được mặc một chiếc áo lông mới..."

"Chiếc áo lông này có ấm không? Anh đã quên cảm giác đó như thế nào rồi..."

"Sau này anh trai em có vợ, có người thu xếp quần áo cho anh ấy, em đừng tùy tiện nhúng tay vào, đỡ làm ảnh hưởng đến tình cảm vợ chồng son bọn họ..."

Anh dám nói, nhưng cô không dám nghe.

Ngày hôm sau, cô mang tất cả phiếu len sợi, phiếu lông cừu đổi đi hết, còn đổi thêm một ít với đồng nghiệp nữa. Về đến nhà, cô và Phương Hồng Diệp chia nhau, mỗi tối dành một nửa thời gian để đan áo len và áo lông cừu.

Trong đầu An Tri Hạ không ngừng suy nghĩ hoàn thiện chương trình, động tác trên tay cũng không dừng lại, một khi có ý tưởng thì lập tức lấy máy ghi âm ghi âm lại, đợi đến khi suy nghĩ rõ ràng rồi thì viết ra giấy, hai việc cùng lúc, nhưng mà hiệu suất thậm chí còn cao hơn lúc trước.

Lúc ăn cơm trưa, cô cũng cùng Phương Hồng Diệp cầm kim móc đan len.

Lúc này, đến phiên An Tri Thu vây quanh trêu chọc em gái: "Người có người yêu có khác, ngay cả anh trai cũng không thèm nhìn một cái, hầy, xem như phí công nuôi dưỡng cô em gái này rồi."

An Tri Hạ nhìn anh ấy một cái, cười cười rồi tiếp tục vùi đầu làm việc.

"Diệp Nhi." An Tri Thu lại đến gần vợ, cười khen: "Em đan áo len này thật là đẹp, trong nhà còn nhiều sợi len cừu không? Đan cho cha mẹ mỗi người một cái được không? Vừa lúc gửi chung qua đó chung với Hạ Hạ luôn, thời tiết ở nông thôn lạnh hơn chỗ chúng ta nhiều."

"Hạ Hạ đã mua áo len cho cha mẹ em rồi." Phương Hồng Diệp cười nói.

An Tri Thu sửng sốt, quan sát áo len trên tay Phương Hồng Diệp, lập tức ghen tị, nói: "Diệp Nhi, hẳn là em nên đan áo cho anh trước, chờ em gửi qua cho cha mẹ, bên đó đã không cần áo len nữa rồi."

"Chẳng phải năm ngoái Hạ Hạ đã đan cho anh hai cái áo rồi sao, đợi đến mùa thu rồi em đan cho anh." Phương Hồng Diệp vỗ vai anh ấy, an ủi cho có lệ.

An Tri Thu bỗng nhiên cảm thấy hai người phụ nữ trong nhà không còn yêu anh ấy nữa, vùi đầu vào phòng bếp nghiên cứu các món ăn.

Mất cả tuần lễ, cuối cùng An Tri Hạ cũng đan xong áo len từ len và lông cừu cho bốn cha con nhà họ Phòng, cộng với áo len mua cho chú Phương và dì Phương, và cả một chút đặc sản ở kinh đô, các sản phẩm dinh dưỡng, và các loại kẹo, gửi hết qua thôn Hà Đường.

An Tri Hạ còn đang đi làm, cho nên vợ chồng Lý Hán Khiêm lập tức lái xe đến hợp tác xã cung ứng và tiếp thị Đông Phong, bắt cóc cô đi đến ngoại ô.

"Đây là bản vẽ trại chăn nuôi do các chuyên gia chỉnh sửa, cô xem thử có chỗ nào cần bổ sung không?" Lý Hán Khiêm đưa cho An Tri Hạ một cuốn bản vẽ nặng trĩu.

Không gian trên xe không qua lớn, nên An Tri Hạ chỉ mở kiểm tra một bên, bên kia cuộn lại để tiết kiệm không gian. Cuộn bản vẽ này bao gồm rất nhiều nội dung: Bố cục của nhà xưởng, mạch điện, đường dẫn nước, ống dẫn khí, hệ thống thông gió, hệ thống điều chỉnh nhiệt độ, hệ thống điều chỉnh ánh sáng, hệ thống khử trùng, bể tự hoại ....

Tất cả những gì cần lưu ý đều đã được tính cả rồi, cô xem kỹ lại ba lần, mới cười lắc đầu nói: "Một người bình thường như tôi không nhìn ra được vấn đề nào cả. Vẫn phải chờ đến khi đưa vào sử dụng, mới có thể biết được chỗ nào cần cải thiện."

"Đúng vậy, chỉ có thực tiễn mới là tiêu chuẩn khách quan duy nhất để khẳng định chân lý." Lý Hán Khiêm gật đầu đồng ý, đột nhiên anh ấy chỉ vào nơi treo tấm vải đỏ trên cây phía trước, nói: "Đến nơi rồi, đây là đất mà tổ chức cấp cho chúng ta dùng để xây dựng trại chăn nuôi!"

Bình Luận (0)
Comment