Cô lấy giấy bút, dựa vào nguyên liệu nấu ăn theo mùa của tiệm cơm quốc doanh, kết hợp với hình thức và các món ăn đời sau viết một danh sách mới, đầu tiên là 6 món khai vị, đậu phộng rang lòng đỏ trứng muối, thịt xào rau củ muối, chân gà kho, đậu khuôn trộn hành lá, cà tím nướng tỏi băm, rau tể thái* trộn; món chín có cá chép kho, gà nấu nồi đất, thăn heo chua ngọt, tôm hấp dầu, ức bò hầm khoai tây, thịt viên sốt cà, đậu que xào, cơm thập cẩm, bánh bao chiên nhân thịt và rau tề thái, canh chua cay!
Nếu nấu cơm cho các vị lãnh đạo ăn thì bọn họ phải trổ hết tài nghệ ra, không những hương vị món ăn phải chính xác mà còn phải chú trọng đến kỹ thuật cắt tỉa và tạo hình món ăn, giống như con người cần quần áo đẹp, ngựa thì cần yên tốt, món ăn trang trí bắt mắt thì mới tạo cảm giác mong chờ cho người ăn.
Đến khi đồ ăn được bưng lên, xe chở các vị lãnh đạo cũng vừa đến, nhìn thấy những món ăn phong phú trên bàn, ai nấy đều sửng sốt. Thật ra mỗi người cũng chỉ có 2 món, chi phí chưa đến 2 đồng, nhưng không hiểu sao lại có cảm giác vô cùng xa xỉ. Ngửi mùi thơm hấp dẫn kia khiến bọn họ lần lượt ngồi xuống, sau vài lần khách sáo, bọn họ vùi đầu xuống ăn.
Sau khi ăn xong, bọn họ vuốt cái bụng no căng, toàn thân toát ra cảm giác thỏa mãn. Âm thầm quyết định sau này bọn họ nhất định sẽ dẫn người nhà và bạn bè đến đây ăn thử, tiệm cơm ngon như vậy sao lại không có tiếng tăm gì? Có lẽ là bị hợp tác xã cung ứng tiếp thị Đông Phong làm liên luỵ!
Sau khi tiễn đưa nhà lãnh đạo đi, An Tri Hạ vui vẻ gặm bánh bao đi làm. Kết quả, thầy thợ cắt tóc của tiệm cắt Quốc Mỹ đến chào hỏi cô: "Đồng chí tiểu An đi làm à?"
"Chào thầy Mai." An Tri Hạ cười nói, lấy một cái bánh bao từ trong cái chum trước mặt ra đưa cho thầy Mai: "Anh trai cháu làm bánh bao nhân rau tể thái, ăn ngon lắm ạ, rau tể thái non mướt, bỏ thêm miến và thịt, ngon đến mức nuốt cả đầu lưỡi đấy."
Thầy Mai nhìn chiếc bánh bao trắng mập mạp toả ra hơi nóng hấp dẫn, không nhịn được mà vươn tay nhận lấy, bắt chước cô cắn một miếng, vỏ mỏng nhân nhiều, lớp nhân đầy dầu, lớp vỏ mềm dai. Chú ấy không nỡ cắn miếng thứ hai: "Đồng chí tiểu An còn bánh bao không? Tôi mua hai cái?"
Vừa nói chú ấy vừa quay đầu lại, bảo cậu bé ở trong lấy túi giúp mình, sau đó lấy tiền và phiếu gạo ra, cười ha hả đưa cho An Tri Hạ.
An Tri Hạ đau lòng nhường lại hai chiếc bánh, chỉ lấy hai xu, không lấy phiếu gạo.
Sau khi nhận được bánh, thầy Mai gọi An Tri Hạ đang chuẩn bị rời đi lại, xoa tay, ngượng ngùng mà nói: "Đồng chí tiểu An à, tôi biết cháu là một nữ đồng chí tài năng. Cháu nhìn thử xem mặt tiền của hợp tác xã cung ứng tiếp thị Đông Phong đã được trang trí và sửa chữa lại, khách ra vào không ngớt, ngay cả tiệm cơm quốc doanh Bách Phúc bên cạnh cũng tiếp đón nhiều vị lãnh đạo như vậy, chắc chắn cũng sẽ nhanh chóng phát triển.
Còn tiệm cắt tóc Quốc Mỹ nằm ở giữa, cả ngày cũng không có khách nào đến, sắp phải đóng cửa rồi. Hai thợ thầy già này và ba đứa nhóc kia còn trông mong vào nó để kiếm miếng cơm nữa.
Thực ra không chỉ là tiệm Quốc Mỹ của chúng tôi, các tiệm cắt tóc khác cũng rất vắng vẻ. Bây giờ, việc uốn tóc không thịnh hành, trừ khi có dịp cưới hỏi hoặc lễ hội thì mọi người mới đến tiệm cắt tóc, bình thường họ đều tự cắt tóc tại nhà bằng kéo.
Cháu nghĩ giúp chúng tôi đi? Tin chắc rằng lãnh đạo của chúng ta cũng sẽ vô cùng hoan nghênh sự trợ giúp của đồng chí tiểu An, sẽ không để cháu làm không công."
An Tri Hạ lùi lại, lời này không giống như lời mà một người thợ cắt tóc có thể mở miệng hứa hẹn. Nhưng mà cô nhìn tấm bảng hiệu rách nát của cửa tiệm cắt tóc, rồi nhìn vào không gian tối tăm, nhỏ hẹp ở bên trong, cô cười nhẹ.
Cô ăn xong cái bánh bao trên tay, đẩy cửa đi vào tiệm cắt tóc, sau khi rửa tay sạch sẽ, bắt đầu đi quanh đánh giá.
Hai người thợ già cũng đi quanh cửa tiệm theo cô, cùng nhìn kỹ lại cửa hàng cũ mà họ đã làm việc mười năm qua.