Bảy tám năm trước ở đây sôi động biết bao, ngày nào cũng có mấy cô gái xếp hàng để được uốn tóc, các chàng trai trẻ cũng thích để tóc xoăn. Nhưng ngay khi làn gió vận động thổi qua, các cô gái đều thắt bím hoặc là cắt tóc dài ngang tai, nên không cần phải đến tiệm nữa. Thỉnh thoảng có một vài chàng trai chú trọng bề ngoài đến cắt tóc theo định kỳ, số còn lại thì để người lớn tuổi hoặc vợ mình cầm kéo cắt vài nhát ở nhà, khi đã cắt thành thạo thì cũng rèn luyện ra kỹ năng, còn có thể nhiệt tình giúp đỡ hàng xóm, kiếm ít tiền tiêu.
Không biết ở kinh đô có bao nhiêu tiệm cắt tóc đã đóng cửa, nếu năm nay doanh số bán hàng của bọn họ ở đây vẫn không đạt yêu cầu và tiếp tục thua lỗ, có thể cuối năm bọn họ sẽ bị cắt việc, hai người thợ già sẽ nghỉ hưu, còn những người học việc sẽ được chuyển sang làm việc ở các nhà máy thông thường, làm những công việc nhàm chán không có tính chất kỹ thuật, sống cả đời trong sự tầm thường.
"Thế nào rồi, đồng chí tiểu An, tiệm của chúng tôi còn cứu được không?" Càng nghĩ trong lòng bọn họ càng lạnh, một người thợ già khác không nhịn được vuốt ngực mình, run rẩy hỏi han.
An Tri Hạ ngồi trên ghế, nhìn vào chiếc gương không khung đơn giản trên tường, cười nói: "Nếu ngành này đã tồn tại thì chắc chắn sẽ có cách để nó phát triển thịnh vượng."
Những người trong cửa tiệm vừa nghe thấy thế ánh mắt đều sáng lên, họ ào ào vây xung quanh rồi nhìn cô đầy mong đợi.
"Đồng chí tiểu An, ở đây chúng tôi không bán hàng hoá, tất cả đều từ tay nghề của hai chúng tôi, nếu người ta không muốn đến tiệm cắt tóc thì tôi có thể khiến người ta sẵn lòng chi tiền vào đây không?" Thầy Mai đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng chú ấy cảm thấy điều đó là không có khả năng, đôi mày cau đến mức có thể kẹp chết được một con ruồi.
Ngành làm tóc rất có triển vọng, nếu không thì các tiệm cắt tóc trong tương lai sẽ không thể mở khắp các đường phố được. Chỉ dựa vào việc cắt đi dịch vụ là uốn và nhuộm, lợi nhuận đã giảm đi bảy tám phần.
An Tri Hạ nheo mắt suy nghĩ một lúc: "Cháu có thể giúp các chú thu hút khách hàng, nhưng có thể giữ được bọn họ hay không thì tuỳ thuộc vào bản thân mọi người, chú thấy sao?"
Hai thợ làm tóc già nhìn nhau, cắn răng nói: "Chỉ cần có khách hàng đến, chúng tôi nhất định sẽ dùng hết kỹ năng mình có để thu hút khách!"
"Được, ngày mai cháu sẽ đưa cho các chú một cuốn bí quyết kinh doanh của tiệm cắt tóc. Các chú chỉ cần đợi khách hàng đến cửa thôi." An Tri Hạ mỉm cười đứng dậy: "Khi doanh thu và lợi nhuận tăng lên, các chú nên trang hoàng cửa tiệm lại cho đẹp, không cần phải quá xa hoa hay thời thượng, nhưng phải mang lại cho người ta cảm giác sạch sẽ, sáng sủa, cao cấp và ấn tượng. Một khi đã liên kết với khách hàng cao cấp, còn lo gì không thể kinh doanh chứ?"
"Nếu không thì, đồng chí tiểu An cho chúng tôi vài lời khuyên nhé? Những người già như chúng tôi đã không thể theo kịp bước chân của các bạn trẻ nữa rồi." Hai thợ làm tóc già tha thiết nhìn An Tri Hạ.
"Được rồi, vậy cháu sẽ làm nó trong một bước thôi." Cô nhún vai cười bất đắc dĩ đáp lại.
Buổi tối về đến nhà, cơm nước xong cô liền vào phòng bắt đầu viết cuốn bí quyết kinh doanh cho tiệm cắt tóc Quốc Mỹ, thực chất chỉ triển khai các chi tiết đồng thời thêm vào một số dịch vụ đặc biệt, cuối cùng đính kèm một bản vẽ trang trí và mô tả của nó.
Sau khi viết xong, cô lấy giấy đỏ và bút lông ra, viết một tờ thông báo.
Ngày hôm sau, cô đưa bí quyết cho hai thợ cắt tóc nghiên cứu, còn cô thì nhờ anh trai nấu chút keo bột, rồi dán thông báo trước cửa tiệm cơm quốc doanh.
"Tiểu An đang dán cái gì vậy?" Giờ cao điểm buổi sáng của tiệm cơm đã qua, mọi người tò mò không nhịn được đi ra xem náo nhiệt, ngay cả hai ba vị khách trong tiệm cũng thò đầu lắng tai nghe. Mấy người nhân viên ở tiệm cắt tóc bên cạnh chạy tới, đồng nghiệp ở hợp tác xã cung ứng tiếp thị không bận kinh doanh cách một cửa hàng cũng cử đại diện đến để hóng chuyện.