An Tri Hạ nghe xong rất vui vẻ: "Em cũng không phải là cán bộ, cần nhiều cờ thưởng như vậy để làm gì?" Nghĩ về những chiếc cúp thu thập được ngày xưa, cô phải dựng một căn phòng riêng để trưng bày chúng, nhiều đến mức cô phải dành hai tiếng để nói chuyện mỗi khi khách hỏi về thời gian, địa điểm và lý do cô giành được giải thưởng.
Sau khi cùng anh trai và chị dâu chiêm ngưỡng cờ thưởng, An Tri Hạ đi đến chợ đen để giao bản thảo cô đã viết trong tháng này cho Kinh Hiểu Sinh, nhận trước một thỏi vàng trị giá tám nghìn đồng, đây là cách duy nhất để cô yên tâm bảo toàn giá trị của nó ngoài ngôi nhà.
Tình cờ hôm đó là chủ nhật, cô một mình đi xe đạp đến quận Tây Thành, nhưng vừa đến nhà ga, cô đã nhìn thấy anh trai và chị dâu mình đang đợi xe.
An Tri Hạ nhanh chóng thu người lại, suy nghĩ một lúc rồi tìm một chỗ khuất để thay quần áo, cất xe đạp vào siêu thị, bấy giờ mới công khai ngồi cùng một xe theo sát bọn họ đến quận Tây Thành, còn lợi dụng lúc đám đông lên xe dán một tai nghe không dây vào trong góc áo của chị dâu.
Cô biết anh trai đã luôn suy nghĩ về việc xét nghiệm quan hệ cha con, mỗi ngày đều chồng chất tâm sự. Trên thực tế bất kể ai có liên quan đến chuyện này, thì đều muốn tìm hiểu rõ ràng, nhất là anh trai luôn rất nhớ mẹ. Mà hai anh em bọn họ lại sợ người kia bị tổn thương nên đều chuẩn bị đi một mình mà không nói cho nhau biết.
Cuối tháng ba nhiệt độ vừa phải, nhưng mùi trong xe buổi sáng vẫn khó chịu như cũ. Cô nhét một viên kẹo bạc hà vào miệng, đeo khẩu trang, thoa ít dầu gió lên thái dương, mới nhịn được cho đến nơi.
An Tri Hạ không dám đến quá gần anh trai và chị dâu, chỉ có thể bám theo sau họ từ xa, dựa vào ký ức mấy lần trước để tìm đường đến nhà họ An. Cô đi vòng ra phía sau con hẻm, cách nhà họ An chỉ một bức tường, có thể nghe rõ cuộc trò chuyện bên trong thông qua tai nghe không dây.
"Chúng mày còn dám vác mặt đến đây à?" Nhìn thấy vợ chồng An Tri Thu, không cần Khang Hiểu Hoa ra tay, An Chí Bình đã tức giận cầm chiếc lọ men trên bàn ném về phía bọn họ.
An Tri Thu kéo Phương Hồng Diệp tránh đi, vẻ mặt lạnh lùng nói: "Tôi cũng không muốn tới đây, hôm nay đến chỉ là muốn hỏi ông một việc."
"Không biết." An Chí Bình trả lời không cần suy nghĩ.
An Tri Thu lấy thông tin sao chép từ trong túi ra rồi ném nó tới trước mặt ông ta, bình tĩnh nói: "Đây là báo cáo xét nghiệm quan hệ cha con mà tôi đã nhờ chuyên gia trong Quốc Khoa làm, năm người con trong gia đình kể cả anh em chúng tôi đều không có quan hệ huyết thống gì với ông. Tôi chỉ muốn hỏi, tôi với Hạ Hạ đã đến đây như thế nào."
Sắc mặt Khang Hiểu Hoa tái nhợt, không kiềm chế được sức lực, làm cho đứa bé trong ngực khó chịu rên rỉ. Bà ta lập tức cụp mắt xuống, che giấu sự chột dạ và sợ hãi của mình, nhẹ nhàng dỗ dành đứa bé.
An Chí Bình lại tức giận đập bàn đứng lên: "Mày không muốn nhận tao là cha thì cứ nói thẳng đi, tao với chúng mày đi làm đơn đoạn tuyệt. Đừng có đặt điều những thứ kinh tởm này lên đầu tao! Đứa bé là con của ai, tao có thể không biết hả? Trong mắt tụi mày, tao ngu ngốc đến mức chuyên đi nuôi con cho người khác sao?"
An Tri Thu cười nhạo: "Chẳng lẽ ông không biết sao? Bà ta, Khang Hiểu Hoa cuối năm ngoái đã rời nhà một thời gian ngắn, nói là về quê chăm sóc mẹ già bị gãy chân. Thực chất, bà ta đến tỉnh Giang Châu muốn trộm tiền trợ cấp của mẹ tôi, nhưng bà ta quá tham lam, thuê người trộm tiền của hai nam thanh niên trí thức đến từ Thượng Hải ở phòng bên cạnh.
Đáng tiếc ác giả ác báo, người bà ta thuê cũng không phải là người tốt lành gì, chẳng những chiếm lấy những gì mà bà ta đã trộm, mà còn làm nhục bà ta. Mà Khang Hiểu Hoa vì bảo vệ hai chiếc đồng hồ mà bị người ta đá gãy chân.
À, những thứ này đều được lưu trữ tại cục cảnh sát huyện Phủ Giang, tỉnh Giang Châu. Nếu không, ông cho rằng bà ta kéo cái chân gãy của mình lên giường với ông để sinh con cho ông à? Còn không phải là vì muốn sinh con riêng của mình cho ông sao?"