An Chí Bình cắn răng không muốn suy nghĩ về những lời anh ấy nói, nhưng hành vi của Khang Hiểu Hoa khi đó thật sự rất kỳ lạ, vô cùng nhiệt tình, giống như lúc hai người vừa mới kết hôn vậy.
"Còn cặp song sinh sau khi hai người kết hôn thì lại ra đời quá sớm phải không? Cho là thai song sinh dễ sinh non đi, nhưng một đứa trẻ bảy tháng tuổi có trắng và béo đến mức trông như đứa trẻ sinh đủ tháng không?"
"Đủ rồi." Khang Hiểu Hoa cũng đứng lên lau nước mắt nói: "Dì biết hai anh em các con luôn oán hận dì, nhưng dì không có bỏ đói các con, cũng không có để các con chết lạnh. Nhưng các con thì sao, từ lúc bỏ nhà ra đi đã từng bước đẩy cả gia đình mình vào hố lửa.
Con nói dì thế nào, dì cũng nhận, nhưng riêng chuyện của mấy đứa nhỏ, con không thể sỉ nhục dì như vậy!"
Giọng nói của An Tri Thu vẫn không vui không buồn: "Tôi chỉ đang nói sự thật cho mấy người, mấy người nghĩ như thế nào cũng không quan trọng. Thông tin này đã được nhà nước công nhận, chỉ cần tôi lấy ra, Khang Hiểu Hoa bà đã có thể ngồi thoải mái trong tù, còn đợi đến lượt bà tranh luận sao?"
"Mày, mày đừng có hù người khác, thời xưa lấy máu để nhận người thân còn không làm được, xét nghiệm cha con cái gì chứ, mày đừng nghĩ đọc sách được hai ngày, là có thể hù doạ người ta bằng những thứ quái đản này!" An Chí Bình nghiến răng không chịu thừa nhận, cho dù là sự thật thì ông ta cũng không thể thừa nhận.
Làm gì có người đàn ông nào sẵn sàng thừa nhận mình có một đống sừng trên đầu?
"Tôi không quan tâm mấy chuyện này, tôi chỉ muốn hỏi chuyện của mẹ tôi." Vừa nói anh ấy vừa nhìn về phía Khang Hiểu Hoa: "Mấy người không liên quan nên rời khỏi đây thì tốt hơn."
Khang Hiểu Hoa nhìn đôi mắt suy sụp của An Chí Bình, yên lặng bế đứa bé đi ra ngoài phòng phía đông.
An Chí Bình run rẩy lấy điếu thuốc từ trong túi ra, thấy chính là điếu An Tri Thu mua lúc trước, tức giận ném xuống đất, sắc mặt lạnh lùng nói: "Làm sao tao biết cái con..."
Lời còn chưa kịp nói ra, An Tri Thu đột nhiên hất bàn lên, chiếc bàn rơi xuống đất phát ra tiếng rầm rầm, An Chí Bình không có chỗ chống đỡ thảm hại ngã xuống đất.
"Nếu ông lại nói thêm một lời vô lễ với mẹ tôi, ông có tin cho dù có liều mạng tôi cũng sẽ khiến ông phải vĩnh viễn ngậm miệng lại không!" An Tri Thu gầm lên như một con sư tử đang nổi giận, dáng vẻ hung ác đến mức ngay cả Phương Hồng Diệp cũng bị làm cho giật mình: "Đừng ép tôi đuổi ông ra khỏi Kinh Đô, có nhà mà không về được."
An Chí Bình không khỏi run rẩy, thấy anh ấy thật sự không niệm tình cha con ngày xưa, chỉ có thể đứng dậy chán nản nói: "Tao với mẹ mày gặp nhau ở tiệc cưới của một người bạn, mẹ của mày rất đẹp, tao uống rượu hơi nhiều, lại bị người khác xúi giục, nên đi theo bà ấy. Dù sao khi tỉnh dậy, tao đã nằm ở trên giường mẹ mày rồi, thế là chúng tao cưới nhau.
Kể từ đó mẹ mày không bao giờ cho tao đến gần, cho dù ở chung một phòng, tao vẫn luôn nằm ngủ trên ghế! Tao tưởng rằng khi có hai anh em mày rồi, gia đình chúng ta sẽ trọn vẹn, nhưng sau lưng hai anh em mày bà ấy vẫn chưa từng đối xử tốt với tao.
Hoá ra, ha ha ha, hoá ra tao mới là kẻ ngốc, mẹ mày từ đầu đã không..."
Nhìn thấy An Tri Thu giơ nắm đấm lên, An Chí Bình rốt cuộc không dám nói tiếp nữa: "Nếu mày không mang cái báo cáo xét nghiệm đó đến, tao cũng không biết chúng mày không phải là con của tao.
Thế nên tao không biết chính xác mẹ của chúng mày đến từ đâu, cha chúng mày là ai.
Xét đến việc chúng ta đã là cha con được mười tám, mười chín năm, sau này tao không còn là cha của chúng mày nữa, cầu xin chúng mày đừng ép bức chúng tao nữa."
An Tri Thu xoay người nắm tay Phương Hồng Diệp đi ra ngoài, vừa tới cửa liền nói: "Ngôi nhà này là của mẹ tôi, ông mau chóng dọn đi đi. Lương hưu của ông đủ để thuê một ngôi nhà tốt hơn ngôi nhà này."