"An Tri Thu! Mày thật sự phải tuyệt tình như vậy sao?" An Chí Bình nghiến răng hỏi: "Đây là nhà của tao với mẹ mày, tao cũng có một phần ở đây! Mặc dù chúng ta không có quan hệ huyết thống, nhưng về mặt pháp lý, tao vẫn là cha của mày!"
Phương Hồng Diệp cũng lo lắng kéo quần áo của An Tri Thu, cô ấy đã từng trải qua sự đáng sợ của dư luận một lần, cô ấy không muốn hai anh em nhà họ An cũng bị miệng lưỡi người đời vu khống.
An Tri Thu vỗ nhẹ tay cô ấy an ủi, nhìn bộ mặt căm thù dữ tợn của An Chí Bình, nhướng mày suy nghĩ một lát rồi nói: "Muốn có nhà lắm à?"
An Chí Bình vừa xấu hổ vừa tức giận, rất muốn thể hiện quyền uy của một người lớn trong nhà như thường lệ, nhưng giữa bọn họ không có quan hệ quyết thống, An Tri Thu đã không thừa nhận ông ta từ lâu. Ông ta nắm chặt tay, nhắm mắt lại gật đầu, khàn giọng nói: "Mày và Tri Hạ còn trẻ, có thể tự mình kiếm được một ngôi nhà, tao đã về hưu, nếu không có nhà, sau này tao sẽ không có nơi nào để lá rụng về cội. Xem như, xem như là chúng mày hiếu kính tao đi!"
"Muốn nhà cũng được." An Tri Thu cười giễu nói: "Vậy ông viết đơn đoạn tuyệt quan hệ đi, ngôi nhà sẽ là của ông, từ nay về sau bệnh tật sống chết của ông đều không liên quan gì đến hai anh em chúng tôi nữa, hơn nữa không được phép huỷ hoại danh tiếng của anh em tôi và mẹ tôi ở bên ngoài, nếu không sẽ phải trả lại ngôi nhà!"
"Được, tao ký." An Chí Bình trả lời không cần suy nghĩ.
An Tri Thu và Phương Hồng Diệp đi tìm chủ nhiệm uỷ ban của phố Hạch Đào, một số đồng chí có uy tín và kín tiếng hơn, cùng nhau làm chứng. Để bảo vệ danh tiếng cho mẹ An, An Tri Thu chỉ công bố ra bên ngoài rằng mình bị cha xoá khỏi hộ khẩu, căn nhà thuộc về hai anh em được dùng để trả phí dưỡng lão, mọi chuyện của An Chí Bình sẽ không còn liên quan gì tới bọn họ nữa.
Có mấy người đã chứng kiến nhiều nên cũng không có gì ngạc nhiên nữa, đôi bên đều đã bàn bạc xong, sau khi bọn họ xác nhận một lần, chủ nhiệm uỷ ban khu phố soạn thảo đơn đoạn tuyệt, mỗi người đều ký tên ấn dấu tay, làm thành ba bản, lưu một bản vào hồ sơ của uỷ ban khu phố.
Cầm đơn đoạn tuyệt, An Tri Thu lại không hề thoải mái và vui vẻ như anh ấy tưởng tượng, mà khi nhìn vào ngôi nhà mình đã ở mười tám năm, có một cảm giác buồn bã khó tả. Anh ấy đột nhiên phát hiện sự day dứt về mẹ mình ngày càng yếu đi, thậm chí anh ấy còn không hình dung ra được bà trông như thế nào, chỉ có thể mang máng nhớ lại chút ít hơi ấm thuở nhỏ dựa trên ngoại hình của em gái mình.
"Đi thôi?" Phương Hồng Diệp kéo nhẹ quần áo của anh ấy, cười khẽ nói: "Hạ Hạ đang ở nhà chờ chúng ta đó, không phải anh nói là muốn đi mua một ít hạt giống rau và nông cụ sao? Còn kéo dài nữa là đến mùa hè luôn."
An Tri Thu gật đầu, nắm chặt tay Phương Hồng Diệp đi ra ngoài.
"Tri Thu." Bà cụ Khang bước ra từ ghế sau, trên tay cầm một gói đồ, nhét vào trong tay anh ấy nói: "Cắt đứt với bên này cũng tốt, đỡ khiến cho hai anh em con lần nào đến đây cũng phải tức giận. Đây là thứ mà mẹ con đã gửi ở chỗ bà từ rất lâu, nói là đợi đến khi các con rời khỏi đây mãi mãi, thì mang cho con.
Bà nghĩ cô ấy đã đoán được sẽ có ngày hôm nay từ lâu. Hơn nữa, làm vợ chồng bảy tám năm, mẹ của con thông minh như vậy sao có thể không biết cha con là loại người gì được? Cô ấy là đang đề phòng ông ta, chừa lại đường lui cho hai anh em con đây mà!
Từ nay về sau ba đứa các con hãy sống thật hạnh phúc, thông cảm và bao dung lẫn nhau, tuổi trẻ đầy sức lực, làm việc gì cũng phải suy nghĩ kỹ rồi hãy làm. Bà cụ Khang không tiễn các con nữa, nếu có việc gì thì cứ đến bưu điện gửi thư cho bà, bà sẽ luôn sẵn sàng giúp đỡ."
Mang theo gói đồ nặng trĩu, An Tri Thu biết ơn cúi đầu thật sâu trước bà cụ Khang, Phương Hồng Diệp bên cạnh cũng cúi đầu theo: "Cảm ơn bà, bà cụ Khang!"