"Khi mẹ con còn sống đã giúp bà cháu bà rất nhiều, chỉ là bảo quản chút đồ thôi, có gì phải cảm ơn chứ? Mau đi đi, bà cụ Khang sẽ không giữ mấy đứa lại ăn cơm đâu."
An Tri Hạ ở bên kia tường khẽ thở ra, cuộc sống con người thật mệt mỏi quá, nếu mình xuyên qua thế giới tu tiên, có phải sẽ được chém giết khắp nơi không? Để không vì thanh danh không ăn không uống được, mà để mình bị ức hiếp đối phương còn được lời?
Có điều, khoé môi cô hơi cong lên, chuyện này không thể bỏ qua như vậy được.
"Cô còn dám nói không tơ tưởng đến Quốc Phi nhà tôi! Ánh mắt chỉ còn thiếu điều dính lên người của anh ấy, còn cười một cách ghê tởm nữa chứ!" Một giọng nói sắc bén kéo tâm trí đang lơ đãng của An Tri Hạ lại.
An Tri Hạ đẩy xe nhìn xung quanh, đây không phải là nhà họ Tiết sống ở con hẻm phía sau nhà họ An sao? Sắc mặt cô tức khắc tối sầm lại.
"Tôi đứng ở sau nhà tôi cười cũng không được nữa hả?" Cô cười nhạo: "Ô, bụng của cô sao lại xẹp xuống nhanh thế? Chẳng lẽ cô biết thứ trong bụng cô không phải là của nhà họ Tiết, thế nên không dám sinh ra?"
Đông Vân giận đến điên người: "Cô đừng có mà miệng đầy phân rồi phun bậy! Tôi là vô tình bị người ta đẩy ngã!"
"Ai mà tin lời cô, mang thai mà bản thân cũng không biết hả? Không phải đi lên cho người ta đẩy à, có thể loại bỏ tạp chủng còn kiếm thêm được một số tiền, tính toán hay thật đấy? Cô với mẹ chồng khôn khéo y như nhau, hèn chi lại hợp thành một gia đình." An Tri Hạ tặc lưỡi nói, dám nói cô tơ tưởng Tiết Quốc Phi, ha ha...
Hẻm nhỏ vào cuối tuần vô cùng sôi nổi, lúc này mọi người đều duỗi cổ nghe, không khỏi gật đầu, nhỏ giọng bàn luận: "Không sai, con dâu của nhà họ Tiết vẫn luôn dựa vào bụng của mình để làm mưa làm gió, đó là bùa hộ mệnh của cô ta, sao có thể để cho người ta có cơ hội chạm vào bụng mình được? Rất có thể đứa con trong bụng không phải là của nhà họ Tiết..."
"Bụng đang mang thai, còn lao vào đánh nhau với người khác, bụng cô ta không xẹp thì ai xẹp? Nhất định là cô ta cố ý!"
Vừa nghe vậy, mặt Tiết Quốc Phi đỏ lên, quay người lại tát mạnh một cái vào mặt Đông Vân: "Con đàn bà lăng loàn này, ngay cả mang thai cũng không làm được, còn ở đây làm xấu mặt nữa hả? Mau cút vào trong cho tao!"
Anh ta dùng sức rất mạnh, bị tát một cái, một bên mặt của Đông Vân nhanh chóng sưng lên, lỗ tai ù đi đầu óc choáng váng. Cô ta nào đâu phải người chịu thiệt, hét lên một tiếng rồi cào lấy mặt người đàn ông.
Hai vợ chồng lao vào đánh nhau trong ngõ, nhà họ Tiết không có ai, hàng xóm cũng vui vẻ hóng chuyện, hoàn toàn không có ai bước ra can ngăn.
Bọn họ chỉ trỏ nói xấu hai người, nhưng đồng thời cũng kể lại toàn bộ câu chuyện.
Thì ra Đông Vân làm việc trong một hợp tác xã cung ứng tiếp thị bên ngoài phố Hạch Đào, bởi vì mang thai yếu ớt nên ở nhà dưỡng thai, dùng một phần ba tiền lương của mình để thuê chị dâu Lý hàng xóm đi làm thay mình. Lúc đó đã thoả thuận rõ ràng, là doanh thu từ việc bán hàng sẽ thuộc về chị dâu Lý. Nhưng sau khi hợp tác xã được cải tổ lớn sau Tết, tiền thưởng của các nhân viên bán hàng đã đạt đến mức gần bằng nửa tháng lương, Đông Vân sao có thể bằng lòng được, nên đã đến cửa hàng đòi lấy, đe doạ đối phương là sẽ lấy lại công việc.
Chị dâu Lý người ta mặc dù không có học vấn, nhưng lại khéo ăn nói và biết cách làm việc, khả năng bán hàng cũng không giống bình thường, có thể nói rằng gần một nửa hiệu suất kinh doanh của hợp tác xã cung ứng tiếp thị này đều đến từ cô ấy. Chuyện liên quan đến lợi ích riêng, cho nên cả lãnh đạo và đồng nghiệp đều ủng hộ cô ấy.
Mà nhà của Đông Vân cũng không có bối cảnh lớn, mối quan hệ xã hội không tốt, ngày thường đều lười biếng thích lợi dụng người khác, sau khi đánh nhau một trận, đứa bé trong bụng Đông Vân cũng không còn, mặc dù cô ta đã yêu cầu phải bồi thường hai trăm đồng, nhưng cô ta cũng đã mất đi công việc!
Không có công việc và con cái, địa vị và đãi ngộ của Đông Vân ở nhà họ Tiết xuống dốc không phanh.