Không ngờ, chỗ này còn có nguyên nhân của mình, khóe môi của An Tri Hạ nhếch lên muốn cười mà khó có thể kiềm chế được. Cũng hết cách, cô chỉ là một con người bình thường, nhìn thấy người muốn hãm hại mình lại bị hại, tâm trạng rất sảng khoái. Lại nghe được tiếng náo nhiệt bên kia, cô cười đến mức sắp nội thương.
Vui vẻ ngâm nga trở về nhà, cô đã thấy anh chị mình, mỗi người cầm một cái cuốc đang xới đất lên.
Phương Hồng Diệp đấm đấm chiếc eo có chút mỏi, cười hỏi: "Giữa trưa có ăn cơm chưa? Trong nồi còn có đầu heo với cơm lấy từ nhà ăn đó."
Vì vừa ăn bánh mì kẹp thịt với ly sữa đậu nành, An Tri Hạ lắc đầu. Cô nhịn không được ôm chiếc bụng đang bắt đầu sôi lên, cùng hai người bọn họ nói chuyện nhà họ Tiết: "Nhà bên đằng đông ấy cũng thật là kỳ quặc, đồ ăn để đãi khách lại bỏ thêm một số thứ kỳ cục gớm ghiếc vào, còn có thuốc xổ. Kết quả, em không có bị dính, nhưng ba người nhà bọn họ mượn việc chơi bài để uống đầy một bụng, rốt cuộc bị hành cả một ngày một đêm. Bây giờ, mùi trong viện ấy, có lẽ ba ngày cũng không tản đi."
An Tri Thu cười xong, thở một hơi dài, gác lại chiếc cuốc, đi vào trong sân rửa tay sạch sẽ, kêu em gái và vợ mình vào nhà. Trên bàn cơm đang đặt một hộp gỗ hoa lê, lớn cỡ hai bàn tay. Hộp gỗ này bên ngoài bóng loáng lại phảng phất sự trầm buồn, không biết đã được chủ nhân yêu quý vuốt ve không biết bao nhiêu lần.
"Đây là đồ vật được mẹ nhờ bà Khang chuyển giao lại cho hai người chúng ta." An Tri Thu nói xong, từ trong túi lấy ra một cái dây thép đưa về phía ổ khóa xoay chuyển vài lần, âm thanh răng rắc thanh thúy vang lên, khóa đã được mở ra.
Người trong phòng nhịn không được mà ngừng thở nhìn An Tri Thu trịnh trọng mở chiếc hộp ra.
Vén lên tầng vải nhung màu rượu đỏ ở trên cùng, lộ ra bên dưới là bảy phong thư đã ố vàng và nhàu nhĩ vì vương nước mắt. Đây là những bức thư mà mẹ đã viết cho cha ruột của bọn họ, chưa từng được gửi đi.
Tay An Tri Thu run rẩy vuốt ve những dòng chữ nhỏ như hoa trâm y đúc em gái mình, nức nở nói: "Đây đúng là nét chữ của mẹ, đây là bà ấy viết!"
Thấy anh hai mình kích động quá mức, An Tri Hạ cầm lấy một bức thư, cẩn thận mở ra, nhẹ giọng thì thầm đọc: "Thanh Lăng yêu dấu: hôm nay đã là 237 ngày sau khi anh rời đi, chúng ta đã có hai đứa con xinh xắn đáng yêu. Cuối cùng, dù vui sướng vì có được hai đứa nhỏ, em vẫn không nhịn được mà nhớ đến anh, ở trên giường nhấc bút viết lên bức thư này..."
Mỗi năm, đến sinh nhật của bọn họ, mẹ An luôn sẽ viết một phong thư. Bắt đầu từ năm thứ ba, còn kèm theo bức ảnh chụp một nhà bốn người bọn họ. Trong ảnh chụp, người phụ nữ thanh tú ấy vẫn luôn chất chứa nỗi niềm nhung nhớ sầu uất giữa đôi chân mày không thể nào xua tan được, ánh sáng từ đôi mắt từ từ tắt đi. Nếu không phải phát sinh việc ngoài ý muốn, thì bà ấy có lẽ cũng đã chuẩn bị tâm thế để rời bỏ hai anh em bọn họ bất kì lúc nào.
Trên bức thư phần lớn kể về những chuyện nhỏ nhặt trong quá trình lớn lên của hai anh em, cũng có những kỷ niệm cũ cùng với nỗi niềm nhung nhớ ngày càng đậm sâu của bà đối với người mình yêu thương, ngẫu nhiên còn kèm thêm vài câu áy náy và luyến tiếc với bọn họ.
Đáy hộp có để một khối ngọc dương chi hình mèo, một cặp vòng ngọc dương chi, một khối đồng hồ quả quýt màu bạc dính máy, còn có hai xấp tiền lẻ.
An Tri Hạ từng cảm thấy nội tâm của bản thân đã bị hiện thực tàn khốc rèn luyện vô cùng kiên cường, vậy mà cô và anh hai lại có một người mẹ nội tâm yếu đuối đến mức không có người mình yêu thì không thể sống nổi, và một một người cha anh hùng hi sinh trên chiến trường mà chỉ có hai chữ Thanh Lăng yêu thương để gợi nhớ về mối quan hệ giữa bọn họ sao?