Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 452

Chương 452 - Chương 452 -

"Anh, vui vẻ không, mẹ đã mất được mười mấy năm rồi, anh cũng đã cưới vợ, trở thành trụ cột của gia đình. Em cũng có thêm một người cha anh hùng, lại thừa hưởng thêm rương châu báu này, có phải là nên vui vẻ và tự hào đúng không?" Mi mắt An Tri Hạ cong cong trêu chọc người anh trai đang nhăn mày nhăn mặt.

Nói xong, cô cầm lấy một khối ngọc dương chi và chiếc đồng hồ quả quýt cất vào trong khăn của mình, cầm thêm một phần ba số tiền. Đồ vật dư lại, cô đẩy đến trước mặt Phương Hồng Diệp: "Chị dâu, hai người sắp xếp thời gian sớm có con, anh ấy trở thành cha rồi, sẽ không nhớ mẹ nữa."

"Ai, ai nhớ mẹ!" An Tri Thu trừng mắt nhìn cô, nhìn thấy em gái và vợ mình đang lo lắng nhìn mình, thở dài một hơi: "Đúng vậy, thật ra đối với bà ấy mà nói, đó đã là kết quả tốt nhất, quả thật là chúng ta đã liên lụy bao nhiêu năm của bà."

Từ trong hộp gỗ, anh lấy ra thêm vài đồng tiền mệnh giá lớn nhét vào tay em gái: "Hoặc là mỗi người một nửa, hoặc là em cầm hết luôn."

An Tri Hạ lè lưỡi với anh, cầm lấy mấy bức thư rồi chạy về phòng mình.

"Em gái nhỏ, em không để lại cho anh một bức hả?"

"Để lại cho anh núp trong chăn vừa đọc vừa khóc hả? Xấu hổ lắm biết không?" An Tri Ha cười ha ha mở cửa trả lời rồi đóng cửa lại.

Cất gọn những đồ vật vừa nhận vào tủ, An Tri Hạ có chút thổn thức, có điều gì quan trọng hơn việc còn tồn tại hay sao? Cô là người thuộc thuyết vô thần, dù có được một lần sống lại đi chăng nữa, cô vẫn luôn tin tưởng rằng nhân sinh chỉ có duy nhất một lần! Chỉ vì một tình yêu hư vô mờ mịt mà muốn sống muốn chết, đây là hành vi cực kỳ vô trách nhiệm với bản thân và người nhà của mình.

Nhớ lại kết cục trong sách của hai anh em, nói câu không dễ nghe, quả thật, mẹ An là một người mẹ không hề xứng đáng! Không đáng để anh hai cô nhung nhớ mãi.

Tâm tình bực bội ngày càng lớn, cô phải nhẩm đi nhẩm lại thanh tâm chú mười lần mới đỡ.

"Chị, chị Tri Hạ có trong đó không ạ?" Giọng nói giòn tan của Phan Hỷ Vũ vang lên phía ngoài cửa.

Lúc An Tri Hạ mở cửa, anh cô đã mở cửa cho cô ấy vào nhà.

Phan Hỷ Vũ vui vẻ nhảy nhót chạy lại, ôm choàng lấy cánh tay cô: "Chị, hôm nay là ngày em giúp chị đi giao bản thảo đó. Không ngờ lại biết được tin, ngày mùng 7 tháng sau, ở sân khấu kịch lớn nhất cả kinh đô tổ chức đoàn đội biểu diễn đại nhạc hội mùa xuân, hơn nữa còn có báo chí đến chụp hình, còn có người bên đài truyền hình đến để phát sóng tại chỗ, người xem cả nước đều có thể thấy được phát sóng trực tiếp luôn đó!

Hơn nữa, mỗi đơn vị đều phát một số lượng vé vào cửa và phiếu bầu nhất định.

Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, khán giả ở dưới có thể điền ba tiết mục mình thích nhất vào phiếu bầu. Ba tiết mục đứng đầu của những đoàn ấy, không những được lãnh đạo khen gợi, được cúp đoàn, tiền thưởng, lãnh đạo của đoàn có cơ hội thăng chức, mà còn có thể có cơ hội được ra nước ngoài biểu diễn để cạnh tranh cọ xát với bạn bè quốc tế nữa!"

"Thì sao nữa?" An Tri Hạ không có cảm giác quá hứng thú. Tiết mục của mình đều đã được mua đứt một lần, sau khi bán ra, thì không còn quan hệ gì với cô nữa.

"Đoàn trưởng Tưởng đề nghị chị làm biên đạo của cuộc biểu diễn đoàn đội này. Cô ấy nói có thể biên kịch được kịch bản có sức ảnh hưởng, logic rõ ràng, lại có chỗ thăng hoa cao trào, nhất định sẽ là một lãnh đạo thích hợp cho cuộc thi đoàn đội lần này." Phan Hỷ Vũ vui vẻ nói.

"Đoàn trưởng Tưởng? Đoàn trưởng đoàn biểu diễn Minh Mỹ đúng không?"

"Đúng vậy." Phan Hỷ Vũ thầm thì bên tai cô: "Đoàn trưởng Tưởng làm người rất kín tiếng, không ai biết cha của anh rể cô ấy là tổng lãnh đạo biểu diễn văn nghệ kinh đô. Cho nên, tiếng nói cô ấy rất có uy lực. Thế nào, chị Tri Hạ, chị mà nhận công việc này, sau này có thể được nhóm lãnh đạo nhìn trúng, có thể thuyên chuyển đến trung tâm thành phố, sẽ càng có không gian phát triển."

"Tôi vẫn cảm thấy làm một người bán hàng bình thường vẫn khá tốt, biểu diễn đoàn đội kinh đô là buổi biểu diễn quan trọng cỡ nào, lại giao cho một người không hề có tiếng tăm gì như tôi, vị lãnh đạo kia cũng đồng ý hả? Sợ rằng rất nhiều diễn viên không phục đâu. Ai mà chấp nhận một đứa con nít mười chín tuổi không có hậu thuẫn không có danh tiếng đè lên đầu, mọi người sẽ cảm thấy chẳng lẽ cả kinh đô này không còn ai khác nữa hay sao." Ngẫm lại, An Tri Hạ đều cảm thấy không có khả năng, cho dù cô có thực lực đi chăng nữa.

"Cái này thì có gì khó? Chị Tri Hạ, trước chị có tổng phó đạo diễn chống đỡ, trong tay còn có mấy tiết mục biểu diễn đơn đã được chọn lựa xong. Chỉ cần ra vẻ chỉ điểm một vài chỗ là có thể tạo ra thanh danh tốt. Đây là một công việc vinh hoa đó nha, người khác tranh nhau bể đầu cũng không thể đoạt được đó!"

Bình Luận (0)
Comment