Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 457

Chương 457 - Chương 457 -

Cô giáo An? Kêu một cô gái nhỏ hơn mình gần hai con giáp là cô giáo? Mấy lão già bọn họ kêu không nổi!

"Mọi người đừng tức giận, đây là sắp xếp của tổ chức. Nhiệm vụ của chúng ta là tuân thủ theo mệnh lệnh, tất cả mọi người đoàn kết đồng lòng với nhau để tổ chức tốt buổi biểu diễn này, đây mới là chuyện chính. Hà cớ gì mà phải tranh chấp cao thấp nhất thời?" Người đứng ra hòa giải tiếp tục nỗ lực khuyên can.

"Đúng vậy, giám đốc nghệ thuật Trương, cô ấy tuổi trẻ chưa trải sự đời, bà đừng so đo với cô ấy. Nghe nói hai ngày trước, bà mới tham quan học tập từ Thượng Hải trở về, còn cùng với bạn bè ngoài nước so tài một lần. Lần này, tổ chức biểu diễn đoàn đội của chúng ta với sự có mặt của bà là nhân tố vô cùng cần thiết!" Người ngồi bên cạnh An Tri Hạ với bảng tên để chức vụ phó biên đạo, người đàn ông trung niên đứng lên, cười trấn an tổng giám đốc nghệ thuật Trương.

Nhắc tới cái này, lửa giận của tổng giám đốc mỹ thuật Trương đột nhiên giảm xuống, bà ta hơi ưỡn ngực, liếc mắt nhìn An Tri Hạ, mở miệng cười nói: "Tôi học một chút kiến thức mới, khi trở về rất muốn cống hiến tại buổi biểu diễn, để cho các đoàn biểu diễn cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ. Đây chính là ý nghĩa mà tổ chức cử tôi đi học."

"Nói rất đúng." Một người vỗ tay la lên, mấy người khác cũng vỗ tay theo, muốn làm không khí căng thẳng như dây đàn này nhẹ nhàng đi qua.

Tổng giám đốc nghệ thuật Trương hậm hực nói: "Đấy, thế gian này chính là như vậy, không thể nào không đen thì là trắng được, vì đoàn thể, tôi còn..."

"Tốt nhất là bà rời đi đi." An Tri Hạ cười nhạo nói: "Dù gì bà cũng gần 50 tuổi rồi, làm gì có chuyện lời nói nói ra xong lại nuốt vào xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra được. Bà không cảm thấy ghê tởm thì tôi cũng xấu hổ thay bà. Mới vừa nãy không phải còn muốn ra oai phủ đầu tôi hay sao, thuận tiện nâng uy danh của bà, để cho người khác nịnh hót? Sao vậy, kinh đô này lớn như vậy, không có bà, tôi không tin là cuộc thi này không tổ chức được nữa."

Sắc mặt của tổng giám đốc nghệ thuật Trương khó coi vô cùng, có cảm giác bực tức vì người ta nói trúng, lại có xấu hổ cũng tức giận vì bị một đứa nhỏ chỉ mặt nói giữa nơi đông người.

"Tiểu An..." Phó biên đạo vội vàng mở miệng.

"Xin hãy gọi tôi là cô giáo An!" An Tri Hạ lạnh lùng liếc qua: "Ở trong giới nghệ thuật không hề có tuổi, chỉ có bản lĩnh để xác nhận danh phận. Nếu tôi đã ngồi ở chỗ này, vậy có nghĩa là gánh vác nổi phần trách nhiệm này. Mấy người nghi ngờ tôi, tôi có thể hiểu thành đây là một loại cảm giác ngưỡng mộ không thể với tới năng lực của tôi.

Uổng công mấy người đều đáng tuổi cha chú của tôi, lại không thể hiểu được đạo lý "Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên" sao. Là ếch ngồi đáy giếng còn có thể kiêu ngạo và tự hào đúng không? Chẳng lẽ vì các người ngu dốt, nên đều hi vọng tất cả mọi người cũng phải đến ba bốn mươi tuổi mới có được thành tích, thanh danh như mấy người sao?

Nếu hiện tại tôi đồng ý xuôi theo mấy người, không hề hỏi han tra xét chuyện vừa rồi, vậy nửa tháng sau, tôi vẫn chỉ được coi là một cái bình hoa di động phải không? Mà mấy người các người sẽ lại ỷ vào tuổi tác và thời gian vào nghề để không nghe lời của biên đạo chỉ huy là tôi, đúng chứ?"

Tất cả mọi người đều đỏ bừng mặt, mấy người bọn họ đều đã một đống tuổi rồi, vậy mà lại bị một đứa nhỏ lên mặt dạy dỗ, nói ra ngoài, chẳng lẽ vứt luôn cái mặt của bản thân? Nhưng mà người ta nói có lý, bọn họ muốn phản bác cũng không làm được! Rốt cuộc, đúng là bọn họ tính coi cô như một bình hoa di động tùy tiện sắp đặt.

Mà, cô gái nhỏ này lớn lên thật sự xinh đẹp dễ thương, nhưng khí thế thật là quá hung dữ. Cảm tưởng như bọn họ mới vừa bị chủ nhiệm giáo dục dạy dỗ, không ai có ý nghĩ phản kháng, chống đối nào cả.

Bình Luận (0)
Comment