An Tri Hạ cảm thấy có chút buồn cười, nhưng những người này thân thiện hơn nhiều so với mấy người già trong ban tổ chức, trong ánh mắt của bọn họ phần lớn là sự tò mò và kinh ngạc, không dám tin có người xinh đẹp như vậy.
Sau khi ăn cơm xong, tất cả đều phải xem video thêm một chút vào buổi chiều, nhưng không ai bị xuống tinh thần cả. Bình thường bọn họ cũng không có nhiều hoạt động giải trí nên cứ coi như là đang xem ti vi, thỉnh thoảng viết viết vẽ vẽ lên giấy, tăng cường trí nhớ của mình.
An Tri Hạ trở lại nhà trọ, cô phát hiện đồ đạc của mình đã được chuyển hết đến đây, trên bàn có để lại lời nhắn của nhân viên siêu thị, anh ta sợ cô bận rộn, cho nên trở về đây giúp cô thu dọn một chút, không khác gì cô gái ốc đồng. Cô mỉm cười nhận lấy lời nhắn của anh ta, đi tắm rửa cho trôi sạch một ngày mệt mỏi, đổi một thân quần áo thoải mái, xách túi tiếp tục chậm rãi đi tới phòng học.
Khi An Tri Hạ bước vào, đạo diễn sản xuất và các nhân viên trong tổ đều ngồi chờ sẵn. Bọn họ nhìn cô với ánh mắt hết sức phức tạp, suy nghĩ một chút về mô hình biểu diễn mà đạo diễn Hồ đã đề cập, đúng là làm đổi mới hoàn toàn tai mắt của bọn họ, phá vỡ phong cách sân khấu cứng nhắc thông thường, như rót vào đó một sức sống mới, làm người ta tràn đầy mong đợi.
Lúc này, đạo diễn Hồ nhường ra vị trí chính giữa cho cô, tự mình ngồi vào bên trái.
"Cô giáo Tiểu An, như cháu đã nói đấy, nếu chúng ta là cộng sự, vậy thì phải dựa theo bản lĩnh mà nói chuyện. Hôm nay cháu ngồi ở chỗ này, tất cả chúng ta đều là học sinh của cháu, nghe theo cháu chỉ huy!"
An Tri Hạ cười cười gật đầu một cái, cô không từ chối mà ngồi thẳng xuống, nhìn về phía trợ lý nhỏ đang chiếu video, nói: "Phiền đồng chí phát video năm năm gần đây trước, bắt đầu phát từ năm ngoái, năm tiết mục đầu tiên thì phát bằng tốc độ bình thường, những cái sau phát nhanh gấp năm lần. Bốn video khác thì dùng tốc độ nhanh gấp hai lần."
Tất cả mọi người đều sửng sốt, nhanh như vậy thì có thể nhìn được cái gì?
Trợ lý nhìn về phía đạo diễn Hồ, thấy ông ấy gật đầu, liền dựa theo sắp xếp của An Tri Hạ mà làm.
Các video quay cảnh diễn xuất chính thức không có sự khác biệt quá lớn với suy nghĩ của An Tri Hạ, vốn chỉ là thu hình lại chứ không phải quay phim, nhưng âm thanh, hiệu quả sân khấu lại cực kì lạc hậu, dù là loại hình biểu diễn của các diễn viên không giống nhau, nhưng bọn họ như một loại máy móc được thiết lập sẵn, chỉ đơn thuần diễn dịch tiết mục của mình. Không tìm kiếm sự đột phá, chắc chắn sẽ bị rơi vào trong cái vòng bị đồng hóa này.
Vả lại phòng biểu diễn rất lớn, hơn hai trăm người xem đi qua lại ở phía trên, tiếng nói chuyện rộn rã gây ra không ít tạp âm, hiệu quả sân khấu bị giảm xuống đáng kể, cơ hồ dưới hay trên sân khấu đều hòa thành một thể, hiển nhiên các khán giả trải qua một hoạt động y như nhau hơn mười năm, đã có chút mệt nhọc về mặt nghệ thuật, chắc chắn sẽ rời đi.
An Tri Hạ kiên nhẫn xem hết năm tiết mục, ba tiết mục còn lại thì tiếp tục xem nhanh, trực tiếp nhảy vào video của năm trước nữa, dùng tốc độ gấp hai lần xem hết ba tiết mục, lại chọn hai năm khác xem ba cái.
Cô tỏ ý cho trợ lý ngừng phát video, mở đèn lên, cô hơi híp mắt để thích ứng với ánh sáng, xoay xoay cây bút trong tay, nhìn về về phía mọi người rồi hỏi: "Tất cả mọi người xem xong có ý kiến gì không?"
Ai nấy đều liếc nhìn nhau rồi đồng loạt lắc đầu, dù là cô đã cho bọn họ ý tưởng, nhưng suy nghĩ trong đầu họ đã theo một khuôn mẫu không khác gì bộ xương đã thành hình không thể tăng trưởng được nữa, rất khó nảy ra những suy nghĩ mới, như đứng ở trong căn phòng chỉ mở mỗi cửa sổ rồi đi loanh quanh trong phòng.
"Cô giáo Tiểu An, trong cái việc cải cách này, những người già chúng tôi tuy đã soạn thảo ra hai phương án, nhưng đã quen với nếp cũ quá lâu, nhất thời rất khó thay đổi. Chúng tôi chỉ có thể cố hết sức đi theo bước chân của cô."
An Tri Hạ hơi hơi gật đầu một cái: "Vậy cũng được, buổi sáng chúng ta sẽ xem năm mươi tiết mục, thật ra thì không cần phải trải qua hai lần sàng lọc phiền toái như vậy, hôm nay tôi sẽ quyết định danh sách những tiết mục biểu diễn có thể tiến vào tới cuối."