Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 469

Chương 469 - Chương 469 -

Mọi người đều nhao nhao đập bàn đồng ý, đạo diễn Hồ nhức đầu che miệng hỏi nhỏ: "Cô giáo tiểu An, chúng ta không được nói quá. Chúng ta là ban tổ chức, nghe theo sự sắp xếp của các lãnh đạo, chứ không phải những diễn viên nhỏ bé không phục này có thể chi phối. Cháu đừng hành động theo cảm tính."

"Ông sợ cháu bị bẽ mặt à?" An Tri Hạ nhìn người phía sau, để xa micro khẽ cười hỏi.

"Năng lực biểu diễn của bọn họ không có bao nhiêu, những phương pháp làm khó người khác tuyệt đối nhiều, ông sợ cháu chịu thiệt thôi." Đạo diễn Hồ khẽ thở dài nói: "Đây là lần đầu tiên cháu ra mắt công chúng, chúng ta phải làm tốt, nếu không người khác sẽ lấy sự việc ngày hôm nay để công kích cháu. Thân là biên kịch một khi bị người khác áp chế khí thế, sau này khó có thể lấy lại danh tiếng!"

"Vậy ông phải xem cho kĩ nhé." An Tri Hạ trở về chỗ đặt micro lạnh lùng nhìn về phía mọi người nói: "Nhiều người thế này mà không nghĩ ra được câu hỏi làm khó tôi à?"

"Cô đừng có mà nói kháy chúng tôi!" Mọi người đỏ mặt, nhao nhao nói.

"Tôi đang khen các bạn mà, tục ngữ có câu ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng*, có thể thấy chỉ số thông minh của một người thợ da bằng một phần ba của Gia Cát Lượng. Hay là nói các bạn còn không bằng anh thợ da?"

(*) Gốc 臭皮匠: trích từ câu 三个臭皮匠,赛过诸葛亮: ba anh thợ da vượt xa Gia Cát Lượng, ý chỉ trí tuệ tập thể bao giờ cũng sáng suốt hơn cá nhân, dù cá nhân đó tài giỏi đến mấy.

"Tuồng Côn Sơn*!" Một đồng chí nữ cao gầy xinh đẹp đứng lên, cao giọng nói: "Không phải cô giáo tiểu An nói chúng tôi không hiểu tinh túy dân tộc hay sao? Vậy phiền cô giúp chúng tôi biểu diễn tinh hoa văn hóa của đất nước đi! Yêu cầu của chúng tôi không nhiều, chỉ cần cô dùng loa biểu diễn phân đoạn kinh điển 'Du Viên Kinh Mộng' trong vở kịch "Mẫu Đơn Đình."

"Được, chọn 'Du Viên Kinh Mộng'." Mọi người đồng thanh đáp.

(*)昆曲: Côn khúc, tuồng Côn Sơn: là một thể loại hí kịch của tỉnh Giang Tô, Trung Quốc. Đây là một trong những loại hình hí kịch cổ nhất của nghệ thuật Ca kịch Trung Quốc, ra đời vào khoảng cuối thế kỉ XIV (khoảng cuối thời nhà Nguyên, đầu thời nhà Minh). Côn kịch là loại hình nghệ thuật đầu tiên của Trung Quốc được UNESCO đưa vào danh sách Kiệt tác truyền khẩu và phi vật thể nhân loại. (theo Wiki)

(*) 牡丹亭: Mẫu Đơn Đình, hay còn gọi là Hoàn hồn ký hay Đỗ Lệ Nương mộ sắc hoàn hồn ký là một trong những vở kịch nổi tiếng trong lịch sử sân khấu Trung Quốc, do nhà soạn kịch nổi tiếng thời kỳ nhà Minh là Thang Hiển Tổ viết năm 1598. (theo Wiki)

Tất cả họ đều là người trong ngành nghệ thuật, có một chút hiểu biết về các thể loại nghệ thuật truyền thống như hí khúc. Nếu nói về các thể loại khó của nghệ thuật truyền thống tại Trung Quốc vậy thì chắc chắn đó là tuồng Côn Sơn. Côn kịch vận dụng làn điệu tuyệt đẹp, du dương uyển chuyển, mềm mại thoải mái, đòi hỏi sự kiểm soát thanh âm cực kỳ nghiêm ngặt, độ nhanh chậm của nhịp điệu và cách nhấn nhá từng từ.

Người ngoài ngành đều có thể nhận ra sự khó khăn trong việc hát giả thanh như đường núi mười tám khúc quanh co của tuồng Côn Sơn, nếu như chưa từng trải qua đào tạo chuyên nghiệp thì khó có thể hát được. Mấy năm trước đây hí khúc cũng chịu ảnh hưởng trong phong trào này, hai năm gần đây mới được các lãnh đạo thiết lập lại. Vừa hay điều này có lẽ không phải là điều mà ở độ tuổi An Tri Hạ có thể nắm vững.

"Được, nhưng nhạc đệm đâu?"

"Để chúng tôi." Một nhóm văn nghệ sĩ lớn tuổi giơ tay nói.

Nơi này là nhà hát lớn quốc gia, lại được xây dựng lại dựa theo hí viện thời nhà Thanh, đương nhiên sẽ không thiếu những nghệ sĩ lớn tuổi biết sử dụng nhạc cụ thuật truyền thống.

An Tri Hạ cười gật đầu, nghiêng đầu nói với đạo diễn Hồ: "Vẫn phải làm phiền ông chủ trì rồi, hướng dẫn bọn họ quy trình, cháu đi ra hậu trường thay trang phục."

Đạo diễn Hồ bất đắc dĩ gật đầu, nghiêng người ra sau nói với chuyên gia hóa trang Trương: "Làm phiền giám đốc nghệ thuật Trương có thể giúp cô giáo tiểu An chọn trang phục và trang điểm được không?"

Giám đốc nghệ thuật Trương ôm ngực ra vẻ nói: "Tôi có thể giúp, chỉ sợ cô giáo tiểu An ghét bỏ gu thẩm mỹ của tôi, không đạt được tiêu chuẩn cao của cô ấy. Lại nói đây cũng không nằm trong phạm vi chức trách của tôi!"

"Đạo diễn Hồ, giám đốc nghệ thuật Trương rất biết thân biết phận, quả thực cháu rất chướng mắt kỹ thuật của bà ta, vẫn nên để cháu tự mình làm thì hơn." An Tri Hạ cười gật đầu nói, sau đó xoay người theo nhân viên công tác đi đến phòng trang điểm phía hậu trường.

"Có giỏi thì cô tự mình làm, đừng có mà tìm người ngoài giúp đỡ, tránh cho lát nữa phát huy không tốt lại đi đổ thừa tại trang phục với cách trang điểm không phù hợp!" Giám đốc nghệ thuật Trương tức đến mức trực tiếp quát to.

Bình Luận (0)
Comment