Thập Niên 70: Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp (Dịch Full)

Chương 474

Chương 474 - Chương 474 -

Khán giả thưởng thức vẫn chưa thỏa mãn, bọn họ dự định khi về sẽ xem lại truyền hình trực tiếp ngày 7 và sau này nữa, không thể quên xem lần nào được!

Sau khi khán giả rời đi hết, ngực các diễn viên còn hạ lên hạ xuống phập phồng, mặc dù rất mệt, nhưng trong lòng họ đang tràn ngập sự vui sướng và kích động. Bọn họ không nhịn được nhìn về An Tri Hạ với tâm trạng mơ ước và khâm phục, đồng loạt vỗ tay cho cô, cúi người cảm ơn.

Vào giây phút này, bọn họ không hề quan tâm xem đội mình đạt vị trí bao nhiêu, bởi lẽ bọn họ đã quá rõ ràng rồi, chờ sau khi cuộc thi này kết thúc, họ và những đồng nghiệp của họ sẽ có sự tiến bộ vô cùng lớn, điều này quý giá hơn rất nhiều sự nổi tiếng, là của cải cả đời này!

"Hôm nay mọi người đã biểu diễn rất tốt, mặc dù có chút khuyết điểm nhỏ, nhưng các bạn rất đáng khen ngợi vì đã có thể xử lý các khuyết điểm đó. Khán giả rất thích xem các bạn biểu diễn, đây chính là sự ghi nhận cho những cố gắng của các bạn trong một tuần nay. Ngày mai chúng ta sẽ nghỉ ngơi một ngày, rồi ngày kia sẽ tiếp tục huấn luyện với cường độ cao hơn, nhớ là nghỉ ngơi, nhưng không được quá buông thả đâu nhé, chăm sóc bản thân thật tốt nha." Lời nói của cô vừa dứt, tất cả mọi người không nhịn được vui mừng hò hét thành tiếng.

An Tri Hạ đi ra cửa, thấy anh trai và chị dâu vẫn chưa rời đi, vui vẻ chạy đến.

"Anh nhớ em nói muốn nghỉ ngơi một ngày, chúng ta ngồi xe tải về khu Đông Thành nhá?" An Tri Thu xoa tóc An Tri Hạ, đây là khoảng thời gian hai anh em xa nhau dài nhất trong 18 năm qua. Ở nhà chỉ có 2 vợ chồng, anh ấy cảm thấy rất xa lạ, lúc ăn cơm thì vô thức gắp đồ ăn cho em gái, lúc tan làm không kiểm soát được ánh mắt tìm em gái trong hợp tác xã, khi mua đồ ăn ngon về nhà cũng gọi ngay em gái đầu tiên.

Nhìn cô bé lông mi cong vút không tim không phổi trước mặt, chắc là người bận rộn như cô cũng quên mất anh trai mình rồi nhỉ?

Thấy trên mặt anh trai mang vẻ nhớ nhung, An Tri Hạ cười cười gật đầu, không về nhà trọ thu dọn mà ngay lập tức chui vào trong ngực anh trai, ngồi trên xe, nói: "Thức ăn trong nhà hát không dở lắm, mà không ngon bằng đồ anh làm, nếu không phải ngày nào cũng đói đến mức bụng dính với lưng thì chắc em chẳng ăn nổi hai miếng."

"Cô bé ơi, đừng nịnh nọt anh trai thế nữa." Tiếng cười Phương Hồng Diệp phát ra từ sau lưng người đàn ông, chọc chọc cô: "Em không biết đó chứ, lúc em vừa đi được hai ngày, nửa đêm anh trai em cứ đi lại trong sân nhìn vào chỗ em hay ngồi một lúc lâu. Vài lúc tình cờ nói đến em, mắt anh em đỏ lên luôn cơ mà."

An Tri Hạ vô cùng vui vẻ, nhân lúc ban đêm thì vui sướng ôm eo anh trai: "Em cũng biết anh trai em là tốt nhất. Có anh trai là em có cả thế giới rồi! Chị dâu không ghen chứ?"

"Chị ghen với em á?" Phương Hồng Diệp cười mắng: "Thì ra trong mắt chỉ có anh trai, không có chị dâu hả? Thế thì chị phải ghen với anh trai em chứ?"

Ba người cười đùa đến cửa nhà hát, trong xe chở rất nhiều người, có một hàng xe đạp bao xung quanh xe.

Về nhà, cả người An Tri Hạ rất thoải mái, thay bộ quần áo khác ra, tắm nước nóng, hưởng thụ chị dâu lau tóc cho, ăn một miếng ô mai, không nhịn được cảm thán: "Ở nhà vẫn là tuyệt nhất."

"Biết ở nhà tuyệt nhất còn suốt ngày đi ra ngoài." An Tri Thu oán giận ngồi đối diện cô, thấy cô em gái nhíu mày, anh ấy vội vàng nói: "Anh hoàn toàn ủng hộ công việc của em, chỉ là, chỉ là anh lo lắng em sẽ ăn không ngon ngủ không yên, ở ngoài có bị người ta bắt nạt không thôi."

An Tri Hạ cười khẩy nói: "Anh à, để em xong nốt chương trình này, có thể công việc của em sẽ thay đổi một chút. Đến lúc đó em sẽ dùng mối quan hệ để tìm người điều chuyển chị dâu và anh qua, đến lúc ấy ba người chúng ta có thể ở cùng một chỗ rồi."

"Cảm ơn em." An Tri Thu hừ một tiếng.

Bình Luận (0)
Comment