Bảng hiệu đoàn biểu diễn văn nghệ mùa xuân năm 1973 hình lá cờ có chữ vàng trên nền đỏ được treo trên tấm vải nhung đen ở trung tâm sân khấu, xung quanh là ba vòng đèn hình bầu dục có kích thước khác nhau.
Toàn bộ sân khấu như rơi vào dải ngân hà lộng lẫy, đẹp đẽ, thời thượng và vô cùng hoành tráng.
Không để mọi người chờ lâu, đồng hồ vừa điểm tám giờ, toàn bộ nhà hát chìm vào trong bóng tối, chỉ còn lại một vài ngôi sao trên sân khấu. Từ phía sau sân khấu, tiếng sáo du dương nhẹ nhàng vang lên, mọi người chỉ có thể nghe được từng đợt gió thổi bên tai, một người hiệp sĩ đẹp trai trong bộ quần áo huỳnh quang bay lên không trung, nhẹ nhàng bước chân lên trên sân khấu và biểu diễn một màn múa kiếm đẹp mắt dưới "Ánh trăng" sáng tỏ.
Dưới khán đài, khán giả đều trầm trồ khen ngợi, người hiệp sĩ kia đặt tay lên miệng thở dài một tiếng, anh ta kiêu ngạo xoa thanh kiếm trong tay, trơ tráo cười nói: ''Tôi biết bản thân mình rất ưu tú, nếu không thì tôi cũng không dám đưa theo đệ tử đến tham gia cuộc thi nha! Tôi thấy tôi là người con trai có vẻ đẹp mạnh mẽ như cây cổ thụ tùng bách, anh tuấn kiệt xuất, kiểu trâu già gặm cỏ non, giống như Phan An(*) ấy, đã đến đây rồi thì tôi rất có khí thế đó, chắc chắn có thể hạ gục những đối thủ khác.
(*)Phan An: là một nhà văn thời Tây Tấn và là một đại mỹ nam.
Sau này các vị cứ ném viên ngọc trong tay vào cửa vở kịch Lạc Tiêu của chúng tôi, chắc chắn mọi người..."
Lời còn chưa nói hết, tiếng sáo nghẹn ngào lại vang lên sau khán đài, một người phụ nữ mặc váy trắng bay lên xoay một vòng rồi đáp xuống, những cánh hoa từ từ nhẹ nhàng rơi, ngay lập tức có một mùi hương lan tỏa đến khái đài. Người phụ nữ bước lên sân khấu, liên tục xoay nhanh người, eo từ từ gập xuống, tà váy tung bay trong gió, ''bông hoa'' vừa nở ra lại dần dần khép lại, giống như bông hoa quỳnh nhát gan e lệ đang hẹn hò với bóng đêm, đẹp không sao tả được!
Tất cả mọi người bị dáng vẻ cô ấy xoay chuyển sang hướng khác, mọi người vỗ tay vang dội, bỗng cô ấy lại nói "Ôi ôi", rồi rơi xuống đất: "Ôi mẹ ơi, hình như cô gái này ngất xỉu rồi." vừa nói vừa đứng lên lắc lư táo bạo, sau đó trong chớp mắt lại biến thành một nàng tiên, Cao Viễn cao ngạo liếc nhìn chàng hiệp sĩ đang há hốc mồm, giễu cợt nói: "Sao đấy, mê muội cô gái đó đến nỗi không nói thành lời rồi hả? Này, đây là bông hoa của đoàn biểu diễn Yên Miễu đó, mọi người gọi là nàng tiên mây nhỏ, vừa đẻ ra xinh đẹp, xinh đẹp đến mức các vị cũng phải kinh ngạc đó.
Mọi người nhớ bỏ phiếu cho chúng tôi nhé, lần sau khi đến Yên Miễu chúng tôi sẽ giảm giá cho..."
Các át chủ bài của 20 đoàn biểu diễn khác cũng lần lượt lên sân khấu thể hiện tài năng, nhân tiện kéo phiếu cho đội nhà mình luôn. Ai cũng không nhường nhau, ào ào đứng lên, người dẫn chương trình phải lấy thân phận người hòa giải ra để khuyên ngăn.
Cuối cùng mọi người đã quyết định sẽ hạ gục nhau bằng tài năng thật sự của mình, 22 người chia thành 2 đội, bắt đầu cuộc chiến về trí thông minh và lòng dũng cảm của mình. Bạn hát, tôi hát cả opera; bạn diễn kịch ngắn, tôi cũng diễn kịch; bạn nhảy múa, tôi diễn xiếc;...
Náo nhiệt nhưng không lộn xộn, hoàn toàn dựa theo nhịp điệu của tất cả những người hóng hớt, An Tri Hạ sửa lại từng chi tiết cho các tiết mục, tư thế thay đổi hoàn toàn, trút bỏ đi mấy cái điệu bộ cũ rích mấy ngày qua, trình diễn cho mọi người xem một chương trình văn nghệ thật sự rực rỡ!
Cuối cùng tất cả mọi người đi ra để chào khán giả, cùng nhau ca hát bài [Lục Tùng Lĩnh] với nhạc đệm bài [Tiến Lên Con Đường Xã Hội Chủ Nghĩa] vô cùng vui vẻ, chương trình kết thúc với đầy sự mong đợi, náo nhiệt và vui mừng.