Nghĩ đến đoàn biểu diễn Vĩnh Nghệ vang danh một thời, mọi người đều kích động đến đỏ mắt, không phải chỉ có huấn luyện hơn mười ngày hay sao, cũng phải cắn răng tiếp tục kiên trì, suy cho cùng còn có cuốn sách rèn luyện nghệ sĩ xuất sắc làm giải thưởng cho sự cần cù. Nhà hát đủ rộng, thời tiết cũng ấm dần lên, mọi người không muốn lãng phí thời gian đi lại. Vì vậy bọn họ đã xin giường ghép lớn, ở luôn tại đó, năm sáu giờ sáng đã bắt đầu luyện tập những kỹ năng cơ bản, tám giờ tiếp nhận nhiệm vụ mà An Tri Hạ giao, sau bữa tối nghiêm túc biểu diễn hoàn chỉnh hai mươi hai tiết mục, chờ An Tri Hạ cùng ban tổ chức nhận xét xong, mới lết thân xác mệt mỏi trở về phòng ngủ.
Trong thời gian này An Tri Thu cùng Phương Hồng Diệp cũng tới thăm hai lần, chỉ có điều em gái rất bận, chỉ ăn vài miếng cơm cùng bọn họ rồi lại tiếp tục công việc. Bọn họ chỉ có thể giúp cô phơi chăn đệm, dọn dẹp vệ sinh, lại mượn phòng bếp của nhà hát làm vài món ăn ngon, đồng thời lặng lẽ mua một ký dâu tây ở chợ đen đặt trên bàn cô. Để lại lời nhắn cho An Tri Hạ, bọn họ nhìn bên ngoài phòng biểu diễn một lúc, mới nắm tay nhau rời khỏi.
Mặc dù hình thức thi đấu biểu diễn theo nhóm đã thay đổi, nhưng buổi trình diễn dành cho các nhân viên xuất sắc trong đơn vị ngày một tháng tư cuối tuần không thay đổi. An Tri Hạ còn đặc biệt tặng hai tấm vé ở giữa hàng ba cho anh trai và chị dâu.
Mọi người ăn trưa xong liền vội vàng chuẩn bị cho phần diễn tập buổi tối, điều này sẽ có ba mươi phần trăm cơ hội quyết định thử hạng cuối cùng của bọn họ.
Ánh chiều tà dần dần tắt, toàn bộ ánh đèn từ cửa nhà hát đến trường quay đều sáng đèn, ánh đèn màu đỏ nổi bật dưới chao đèn chạm rỗng, giống như trải thêm một tấm thảm dài màu đỏ.
Các khán giả diện đồ trang trọng và lịch sự, gương mặt tràn đầy thích thú cùng nhau kéo đến.
Cuộc thi biểu diễn theo đoàn mùa xuân chính thức được ghi hình bởi đài truyền hình, được phát trực tiếp trên toàn quốc bằng hình thức trực tiếp và phát lại. Đơn vị của bọn họ thường tổ chức cho nhân viên xem buổi biểu diễn, nhưng vì mỗi năm đều xem nhiều lần, cho nên bọn họ kỳ vọng không nhiều, chỉ cảm thấy tự hào và kiêu ngạo khi dùng thân phận đại biểu nhân viên của đơn vị đến tham gia hoạt động này.
Cho tới khi bọn họ tìm được vị trí của mình theo tấm vé, mãi về sau mới phát hiện sân khấu không giống trước kia.
Rèm sân khấu màu đỏ rượu vừa dày vừa nặng, không có gì đặc biệt được vén lên, bỗng chốc sân khấu trông có vẻ trống trải hơn rất nhiều, hai bên có bốn sao băng được đặt theo hình vòng cung từ sau ra trước, các ngôi sao được treo thẳng hàng trên không trung, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, ngay cả những vòng cung tỏa ra màu xanh lá, màu tím, màu xanh lam, màu hồng nhạt cũng được hòa quyện một cách đẹp đẽ và êm dịu.