An Tri Hạ cũng không thay trang phục, khẽ cười thi lễ các nghệ sĩ lớn tuổi, ánh nắng hoàng hôn khoác lên người cô một lớp màu sắc dịu dàng, dáng dấp ưu nhã dịu dàng giống như cô gái quyền quý ngàn năm trước bước ra từ trong tranh, lại giống như diễn viên nổi tiếng vẫn luôn sống ở rạp hát xa hoa này, đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.
Các nghệ sĩ lớn tuổi vội vàng đứng dậy đáp lễ với cô, không ngừng khen ngợi nói: "Cô giáo tiểu An, giọng hát thật đẹp, trái lại là mấy lão già như chúng ta bản lĩnh nông cạn!"
An Tri Hạ cười: "Khả năng mô phỏng của cháu khá mạnh, chỉ học vài câu, đối với các thầy như là múa rìu qua mắt thợ vậy, các thầy không chê cười cháu đã tốt lắm rồi."
Tiễn mọi người xuống dưới sân khấu, vẻ mặt cô trong trẻo lạnh lùng mặc hí phục trở về trước phía micro: "Phân đoạn biểu diễn vừa rồi của tôi được chứ? Có xảy ra sai sót gì không?"
Người phía dưới sân khấu liên tục lắc đầu, không ngừng khen ngợi. Ngay cả những đồng chí đứng dậy nói trước đó cũng có chút ảo não ngậm miệng, không thể không thừa nhận An Tri Hạ ngoại trừ xinh đẹp cùng trẻ trung, mà còn thật sự có bản lĩnh.
"Nếu như không có, vậy sau này các bạn phải nghe theo sự chỉ huy của tôi, điều này chúng ta đã giao hẹn trước đó. Nếu như còn có người tiếp tục khoe khoang, lập tức rời khỏi trường quay cho tôi! Nghe rõ chưa?"
"Đã rõ!"
An Tri Hạ mang theo lớp trang điểm không phân biệt rõ tuổi tác bắt đầu chỉ huy diễn tập cùng với đạo diễn Hồ. Cô đã trải qua biết bao thách thức trong ngành này, thông báo khẩn cấp nào chưa từng nhận qua? Vả lại hiện giờ cũng không phải cô luyện tập, mà là cô huấn luyện người khác, vậy cô làm gì? Đương nhiên là mang vẻ mặt xinh đẹp lạnh lùng biến đoàn kịch trở thành nơi huấn luyện ma quỷ, nỗ lực khai thác khả năng tiềm tàng của các diễn viên.
Kinh nghiệm cô phong phú, cũng hiểu rõ những bí pháp huấn luyện của người hướng dẫn, nhào nặn những thanh niên lòng cao hơn trời này, giúp bọn họ sửa từng chi tiết nhỏ, thường xuyên phải tự mình làm mẫu.
An Tri Hạ mới là 'thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân'* chân chính.
(*) Vỏ quýt dày có móng tay nhọn
Ca hát, nhảy múa, vừa đàn vừa hát, biểu diễn, không có thứ gì làm khó được cô.
Mọi người dần dần bị cô gái tài năng này hấp dẫn sâu sắc, cũng đặc biệt cảm thấy xấu hổ vì chút thành tựu nhỏ nhoi của bản thân cũng tự mãn.
Cơ hội hiếm có lần này, mọi người đều vô cùng nỗ lực, giống như miếng bọt biển hấp thu kỹ năng của An Tri Hạ. 'Chiếc búa' đến từ thế kỷ hai mươi mốt này, đã phá vỡ toàn bộ nhận thức vốn có về lối tư duy, biểu diễn cùng kiến thức của bọn họ, gần như chạm vào bản chất của nghệ thuật.
Huấn luyện thường ngày vốn dĩ khô khan, nhưng mỗi một ngày An Tri Hạ lại dồn hình thức cạnh tranh khốc liệt của cuộc thi vào giữa các nhóm biểu diễn có tiếng, giữa các tiết mục cùng loại hoặc bốc thăm tiến hành tranh đấu, luôn luôn thúc giục bọn họ không được lơ là việc huấn luyện, cũng có thể kịp thời phát hiện ra chỗ chưa tốt của bản thân. Vì thế cô còn thiết kế ra giải thưởng vô cùng mê người, ví dụ như cô đích thân chế tác kịch bản riêng cho đoàn kịch, ví dụ như có thể nhận được cơ hội nâng cao năng lực nghiệp vụ đặc biệt trong một tháng, ví dụ như nhận được bản đánh giá mới nhất.
Loại nào cũng có thể giúp bọn họ bộc lộ hết tài năng giữa các nhóm biểu diễn, giữ vững vị trí trụ cột trong đoàn biểu diễn của mình.