Với việc tập luyện cao độ vào tuần trước, buổi diễn tập đã thành công lần đầu tiên, được An Tri Hạ công nhận 100%, thật khâm phục ngưỡng mộ, trong tuần tới, mọi người sẽ càng cố gắng với hợp tác hơn.
Trong khoảng thời gian này, An Tri Hạ đã cải tiến hiệu ứng âm thanh ánh sáng tổng thể sân khấu lên cấp độ cao hơn.
Thứ bảy đã đến như đã hẹn, lần này nhà kịch đã trải thảm đỏ, cục cảnh sát và nhóm quân đội đặc biệt đã được trang bị đầy đủ trong tình trạng thiết quân luật, ô tô chạy thẳng vào từ cửa bên và dừng ở lối vào trường quay, các thủ trưởng bước xuống cùng gia đình họ.
An Tri Hạ không chịu được mà đi theo một đám nữ sinh vào hậu trường thăm dò, cung kính nhìn về phía các nhà lãnh đạo lớn ngồi hàng ghế đầu. Cô còn nháy mắt một cái, sử dụng máy ảnh và thiết bị quay video cao cấp nhất để ghi hình.
Ở kiếp trước, cô đã có thành tựu rất cao, đương nhiên, thỉnh thoảng cô cũng gặp những nhà lãnh đạo lớn từ nhiều quốc gia khác nhau, nhưng những người ở trước mặt này rất khác biệt. Có ai đến thời đại này lại không hào hứng cơ chứ?
Đó hoàn toàn không phải là một loại cảm giác như theo đuổi các minh tinh mà đó là tình cảm mãnh liệt đối với đất nước, là sự tôn trọng và tôn thờ đối với vĩ nhân, vào giờ phút này, giống như mọi người ở đây, cô đã sớm quên bản thân từ đâu đến, cô chỉ là một đồng chí bình thường mặc cho máu chảy khắp cơ thể, không khỏi kích động và hưng phấn.
''Cô giáo An.'' Một người trợ lý sản xuất gấp gáp, vội vàng chạy tới, tiến đến bên cô rồi ghé vào tai nhỏ giọng nói: ''Đã có ai đó lén lút vào phòng đạo cụ hút thuốc đốt cháy mấy bộ quần áo của tiết mục. Mặc dù mọi người đã nhìn thấy khói lửa bốc lên nghi ngút và đã dập lửa kịp thời nhưng mấy bộ quần áo vẫn bị tổn thất nặng. Những bộ quần áo này đều được đặc biệt thiết kế riêng dựa theo hình dáng của mọi người, hay là cô đặc biệt yêu cầu chỉnh sửa hiệu ứng để biểu diễn đi. Các diễn viên đều đã trang điểm, chỉ chờ thay quần áo để lên sân khấu thôi...''
Sắc mặt An Tri Hạ trở nên lạnh tanh, cô mở máy quay toàn cảnh lên, rồi nhanh chóng đi theo trợ lý sản xuất đến phòng đạo cụ.
Mọi người đều đã biết sự tình, vô cùng sốt ruột, một số cô gái bị cháy một ít quần áo lập tức lấy khăn tay lau đi nước mắt và cố gắng không để lớp trang điểm của mình bị hỏng; mặc dù trang phục của một số diễn viên không bị ảnh hưởng nhưng sắc mặt bọn họ cũng rất khó coi, tất cả các tiết mục đã được gộp chung vào, nếu thiếu ai đó thì tiết mục không thể diễn ra một cách hoàn hảo được.
Có thể nói công sức nửa tháng qua của bọn họ không hiểu ra sao đã bị hủy hoại chỉ bởi tàn thuốc này!
An Tri Hạ vừa đi tới trước phòng đạo cụ đã bị giám đốc nghệ thuật Trương chỉ vào mặt, tức giận nói: ''Chuyện này xảy ra khi nào, là một nhà biên soạn và đạo diễn, cô không lên kế hoạch cẩn thận sao, lại chạy lung tung cùng một đám diễn viên trẻ làm gì? Hay lắm, những nhà lãnh đạo đã ngồi ở khán đài, nhưng đoàn chúng ta lại không thể biểu diễn được. Cô là tổng phụ trách, giải thích chuyện này là thế nào đi?''
An Tri Hạ bộp một cái, mạnh mẽ gọi nhân viên tới, thản nhiên nhìn cục trưởng cảnh sát cách đó không xa nói: ''Cục trưởng Lý, tôi nghĩ rằng chuyện này không đơn giản là tai nạn ngoài ý muốn. Trước cửa phòng đạo cụ có tấm biển cấm hút thuốc được dán rõ ràng. Bất cứ ai biết chữ và có hiểu biết phổ thông sẽ không hút thuốc trong một căn phòng quan trọng như vậy.''
''Có người không xen vào chuyện của người khác là được ư? Bây giờ thay vì tốn sức tìm kiếm người đã hút thuốc, cô giáo An, cô nên nghĩ xem làm thế nào để tiếp tục biểu diễn đi, đừng để hơn mười năm thi đấu đồng bị hủy hoại dưới tay của cô!'' Giám đốc nghệ thuật Trương tức giận nói: ''Hôm nay không chỉ có mỗi lãnh đạo nhà nước, mà còn có các lãnh đạo ở nước láng giềng! Thật là mất mặt với các nước khác!''