"Bây giờ tôi đã nắm đầy đủ chứng cứ xác minh người phóng hỏa, các người chỉ còn có một cơ hội cuối cùng tranh thủ thẳng thắn sẽ được khoan hồng, tiến lên một bước khai rõ ràng, cụ thể đầu đuôi mọi chuyện, đồng bọn là ai, nếu không tôi sẽ lấy tội danh làm ảnh hưởng đến an ninh quốc gia và đoàn kết tập thể để dẫn về quy án." Cục trưởng Lý nghiêm nghị quét mắt qua tất cả mọi người, nghiêm giọng nói.
Mọi người không nhịn được nghiêng đầu nhìn trái ngó phải, vẻ mặt tức giận không đành lòng. Cho dù là người kia hết sức đáng ghét, nhưng bị hai tội danh này đè xuống, dù là không bị súng bắn chết, thì cũng sẽ ở trong ngục cả đời, không có ngày tự do.
An Tri Hạ nhẹ nhàng nhìn mọi người, trong đầu nhớ lại biểu tình của mọi người trong băng thu hình tua đi tua lại hơn mười lần, thật đúng là phát hiện ngoài kẻ phóng hỏa kia, còn có hai người có sắc mặt khẩn trương, mồ hôi chảy ra trên trán phản chiếu ánh sáng.
"Cô, cô nhìn tôi làm gì?" Giám đốc nghệ thuật Trương bị An Tri Hạ nhìn chăm chú toàn thân như nhũn ra, cố gắng lấy lại khí thế, lạnh lùng nói: "Đúng, tôi thừa nhận trước đây đã xảy ra rất nhiều chuyện không vui giữa tôi và cô, nhưng tôi đều là công khai tranh luận, chưa từng làm chuyện mờ ám. Một bà cô sắp về hưu như tôi, có thể không biết hôm nay là trường hợp gì sao?
Tôi cũng có sự hổ thẹn cơ bản nhất, cũng yêu nước giống như tất cả mọi người tại đây, ủng hộ tổ chức, làm sao có thể không phân biệt được nặng nhẹ, vì ân oán cá nhân mà không quan tâm đến lợi ích tập thể và quốc gia?"
Mấy ông bà cụ trong ban tổ chức cũng không nhịn được lên tiếng thay bà ta: "Bà Trương bình thường có chút nghiêm túc rập khuôn, nhưng bà ta không có ý xấu, làm việc cùng chúng tôi lâu như vậy, hầu như là không có sai lầm gì. Cô tiểu An, cô cũng đừng nhắm vào bà ta không buông như vậy. Ít nhất phải có chứng cứ xác minh mới được."
"Giám đốc nghệ thuật Trương chính là điển hình cho người miệng cứng nhưng lòng mềm, các cô gái và thanh niên ở đây đều biết. Từ trước đến nay có ai không bị bà ta nhắc tới hai câu, nhưng đâu có ai để ở trong lòng. Cô tiểu An, không phải giám đốc nghệ thuật Trương cũng đã giải thích với cô rồi sao?"
An Tri Hạ cười nói: "Tôi ngay cả một chữ cũng chưa nói, chẳng qua là thấy giám đốc nghệ thuật Trương sau khi ăn vẫn chưa lau miệng nên miệng hơi dầu, ở dưới ánh đèn ánh lên một cái, đập vào mắt tôi. Cho dù là ai cũng sẽ liếc mắt nhìn nhiều hơn một chút, không phải sao?
Nhưng mà giám đốc nghệ thuật Trương, phản ứng của bà cũng quá kịch liệt phải không? Tôi chỉ là một biên kịch nho nhỏ, lời nói không có trọng lượng, cục trưởng Lý là lãnh đạo tốt, làm việc chỉ coi trọng chứng cứ, sao có thể bị lời nói của tôi thao túng phán đoán chứ?
Vả lại, nếu như chuyện này không liên quan đến bà, tại sao vạt áo lại bị vò thành hoa thế kia? Bà khẩn trương cái gì chứ? Ngay cả tôi nhìn bà một cái, bà cũng nổi giận?"
Cục trưởng Lý kia chính là đồng chí già đã từng thấy qua máu, ánh mắt vô cùng sắc bén, nhìn thẳng về phía giám đốc nghệ thuật Trương, tựa như sói đầu đàn nhìn chằm chằm vào con mồi, khiến cho người khác rất khó kháng cự.
Giám đốc nghệ thuật Trương cắn răng, nắm chặt quả đấm, thanh âm không tự chủ run rẩy nói: "Các người cũng không thể vu oan cho người khác, không có chứng cớ, không thể hất nước bẩn lên người tôi!
Nói không chừng đây là cô vừa ăn cướp vừa la làng.
Đúng, nhất định là như vậy, cô không thích tôi, ngày thường lại không bắt được lỗi của tôi, liền nhân lúc đồ dùng biểu diễn bị đốt mà đổ tội danh này lên người tôi. Thật ra thì cô sớm đã có kế hoạch, nếu không buổi biểu diễn cuộc thi đoàn mùa xuân lần này sao có thể cử hành sớm hơn so với trước đây!
Cô mới bao nhiêu tuổi, dù là có chút tài hoa, cũng không có khả năng trở thành người tổng phụ trách của cuộc so tài đoàn lần này. Bối cảnh sau lưng cô lớn, tôi không sánh bằng, nhưng tất cả mọi người ở đây đều nhìn thấy, chắc chắn sẽ không mặc cho cô muốn làm gì thì làm!"